Đang bực mình, nhưng Tính cũng phải suýt phì cười vì cái tính nghịch ngợm của Thuận. Chàng nói một cách nghiêm chỉnh:
– Em mà còn nói tới vấn đề cô Mỹ một lần nữa là anh hứa. . . sẽ ra về ngay lập tức.
Thuận làm hòa, nàng xuống giọng: .
– Em nói giởn một chút cho vui. Làm gì mà quạo lên dữ vậy.
Tính trả lời nhát gừng:
– Em vui chứ anh hỏng vui. Anh hỏng muốn em nói đến chuyện dó nữa.
Thuận im lặng nghe Tính nói tiếp:
– Mỹ dầu sao cũng là một người bạn tốt. Em đừng quên là cũng nhờ cô ấy mà cả anh, em với chỉ Hòa mới có ngày hôm nay. Chúng mình không nên đem cô ấy
ra mà đùa giởn, không tốt.
Thuận thấy Tính có vẻ giận thật sự, nàng đưa hai tay lên câu cổ Tính, nũng n~u:
Em đã nói là xin lỗi, sao còn giận hoài vậy.
– Không, anh đâu có ý giận em. Chl nhấc cho em nhớ vậy thôi. .
– Nếu hỏng giận thì. . . hôn em một cái đi.
Tưởng gì chứ chuyện hôn Thuận đâu có gì khó khăn. Bấy lâu nay, Tính rất muốn hôn nàng, nhưng chưa dám. Chl thỉnh thoảng, có cơ hội tất chàng mới “hôn gỡ” được một phát, trong khi lòng thì hồi hộp chi sợ ăn bạt tai bất tử. Nay nghe Thuận bảo chàng hôn, Tính ngạc nhiên, nhln thẳng vào mắt Thuận, đánh … giá câu nói của nàng xem đùa hay thật.
Thấy Tính ngập ngừng, tưởng chàng vẫn còn giận nên Thuận kéo hai tay Tính vòng qua eo mình cho chàng ôm. Đồng thời hai tay ôm đầu Tính kéo xuống cho hai bờ môi gắn chặt lấy nhau.