Chiếc trunk xe chật cứng đồ đạc, Nam đậy lại một cách khó khăn. Chàng quay sang bảo Hòa:
– Em thích ăn món gì? Mình ghé tiệm ăn luôn cho tiện nghe em.
Hòa nhìn chồng trả lời:
– Về nhà nấu ăn cho đỡ tốn tiền. Anh ưa xài hoang phí quá à!
Nam cười thành tiếng. Chàng mắng yêu vợ:
– Em đừng có nói cái kiểu đó. Người ta nghe được họ cười chết. Dầu gì cũng là ông bà giám đốc, mà hỏng dám đi ăn tiệm một buổi sao?
Hòa nói lẫy:
– Anh sợ người ta cười thl. . . bỏ em về nhà. Còn anh di ăn một mình đi…
Đã biết tánh vợ hà tiện, Nam vỗ về:
– Nói đùa với em vậy chứ. . . dồ đạc đầy xe. Về nhà chỉ nội cái việc chất vô tủ lạnh cũng mất cả tiếng đồng hồ. Rối nấu nướng thêm cả tiếng nữa anh chịu không nỗi. Đói quá rồi cưng ơi.
– Vậy . anh muốn ăn ở dâu thì cứ đi. Em ăn cái gì cũng được mà.
Nam lái xe thẳng đến một tiệm ăn danh tiếng nơi phố Tàu. Hai vợ chồng sánh đôi bước vô trước những cặp mắt kính nể của thltc khách trong tiệm.
Hòa trước kia là thư ký của Nam. Nàng vào làm việc từ cái ngày đầu, khi công ty mới khai trương. Nhờ có chút nhan sắc, lại nết na đằm thắm, cộng với sự siêng năng làm việc, nên chỉ sau một thời gian ngắn Hòa đã được lòng hầu hết các nhân viên trong sở.
Cha mẹ nàng vẫn còn kẹt lại Việt Nam. Ông bà đã lớn tuổi, không muốn rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún.