Từ mấy hôm nay, thái độ khác thường của Mỹ đã làm Hòa suy nghĩ. Nàng cũng biết là Mỹ yêu Tính. Còn chuyện Tính yêu ai thì Hòa cũng chẳng để ý tới. Hòa âm thầm tìm hiểu. Cho đến hôm nay, màn bí mật đã hé mở. Hòa nghĩ, phải chăng Thuận và Tính đã có tình ý gì với nhau. Chỉ có lý do đó mới làm cho Mỹ buồn khổ và lạnh lùng với nàng. Muốn tìm hiểu câu chuyện, Hòa giả vờ gọi điện thoại rủ Thuận đi mua sắm, mong điều tra ra sự thật.
Thuận bước ra dáng điệu yêu đời. nàng thật gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng rộng, được bỏ vô trong chiếc quần jean bó sát người, phô trương cái nét đẹp của người thiếu nữ mơn mỡn xuân thì.Hòa nhìn em, nàng phải công nhận là Thuận đẹp nét đẹp không kiêu sa, đài các nhưng trông Thuận rất quyến rũ, tươi mát như một nụ hoa nở.
Thuận có mái tóc dài đen tuyền, buông xõa như dòng suối, làm nỗi bật khuôn mặt trái soan với làn da trắng hồng khoẻ mạnh. Bộ ngực to, căng cứng dưới làn vải áo mỏng manh, nhô cao để thắt lại nơi chiếc eo thon nhỏ. Chiếc mông tròn được bó chặt bởi lớp vải quần jean dầy trên đôi chân dài, tạo nên một nét ngỗ ngáo dễ thương đặc biệt của nàng. Tính diện con người Thuận đẹp như một tác phẩm của tạo hóa.
Càng để ý nhận xét, Hòa càng quả quyết là Thuận đang có tình yêu. Hòa đã bước qua giai doạn dó, nên chỉ cần nhìn ánh mắt long lanh, đa tình lúc nào cũng ươn ướt củá cô em là Hòa biết ngay.
– Chị Hòa có gì mà suy nghĩ dữ quá vậy.
Tiếng Thuận đột ngột vang lên làm Hòa trở lại thực tại. Nàng trả lời em:
– Đâu có gì đâu em. Chị dang suy nghĩ xem. . . ở nhà có cần mua sắm cái gì hôn vậy mà.
– Vậy mà em tưởng đâu. . . em sắp có cháu bồng rồi đấy chứ.
Hòa đưa tay dứ dứ lên dầu Thuận, mắng yêu:
– Cái cô nầy lớn rồi mà cứ đùa giởn tối ngày.
Thuận đáp lại tĩnh bơ:
– Em đâu có giởn. Có chồng thì có con là chuyện bình thường thôi mà.
Hòa quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Thuận.
Nàng hỏi:
– Còn em? Tính chừng nào lấy chồng? Nói chị biết để chị mừng.
Thnận bối rối, ngập ngừng trả lời, thiếu suy nghĩ:
– Tụi em chưa có tính.
Hòa trợn mắt nhìn Thuận, vẻ ngạc nhiên:
– Như vậy là em đã cồ người yêu rồi phải không?
– Chưa. Mà sao chị hỏi như vậy?
Hòa quả quyết:
– Nếu chưa có người yêu sao em nói là “tụi em.”
Thuận cứng họng, nàng bẽn lẽn nói:
– Thì. . . hai dứa em cũng tính tiến tới. Nhưng hoàn cảnh còn nghêo quá nên dịnh để một thời gian nữa.
Hòa chận đầu Thuận một lần nữa:
– Sao. . . chị hỏng nghe Tính nói gì với chị hết vậy.
Thuận thật thà trả lời chị:
– Ảnh cũng tính nói với chị. Nhưng em thấy cũng chưa có gì nên nói với ảnh để từ từ.
Thuận là gái mới lớn, miệng mồm tía lia nhưng khi dụng dến những vấn đề tế nhị khó khăn thì nàng mù tịt, khờ dại như một đứa con nít.