– Có chuyện gì mà em nói nghe ghê quá vậy. Nói anh nghe với.
Mỹ nhìn Tính với ánh mắt trách móc:
– Anh mà không hiểu chứ ai hiểu bây giờ.
Tính vẫn “cố tình không hiểu.” Chàng nói:
– Mỹ phải nói thì anh mới biết chứ. Tự nhiên không nói gì hết làm sao anh biết?
Mỹ trả lời với giọng điệu chán đời:
– Anh kiếm cái quán rưoru nào di. Em muốn vừa uống vừa nói chuyện với anh. . . lần chót.
Tính hoảng hất. Chàng lắp bắp:
– Mỹ bình tĩnh lại đi. Có gì thì từ từ nói. Em đừng có suy nghĩ bậy bạ hõng nên.
Mỹ cười buồn:
– Nói đùa với anh chớ em đâu có dại gì tự tử. Em chỉ muốn nói chuyện với anh lần chót. Vì anh đã là người chồng sắp cưới của Thnận rồi. Em không có quyền làm phiền đến hai người nữa.
Tính bối rối, chẳng biết phải nói thế nào. Mỹ đã biết rồi thì chàng đỡ phải giải thích cho nàng hiểu. Nhưng trong lòng Tính vẫn không khỏi ái ngại cho người bạn gái tốt bụng đã hết lòng yêu chàng.
Tính lái xe dến một quán rượu vắng vẻ. Hai người tìm một góc vắng, yên tĩnh. Mỹ bảo Tính:
– Em nói ra điều nầy và mong anh đừng nghĩ là em đặt vấn đề ơn nghĩa để ràng buộc anh.
Tính hoang mang:
– Anh đâu dám nghĩ vậy. Mỹ là người bạn tốt của anh. Có gì thì em cứ nói.
– Em dối xử với anh như thế nào thì anh cũng đã biết rồi. Em đã làm tất cả vì anh. Hôm nay, trước khi mất anh vĩnh viễn em muốn anh vì em một bữa có được không?
– Trong khả năng của anh, những gì làm được cho em, anh hứa sẽ không bao giờ từ chối.
Mỹ vui ra mặt. Nàng đưa cao ly rượu:
– Cám ơn anh. vậy thì điều trước tiên, em muốn được say với anh hôm nay.