Tính bất đắc dĩ phải cụng ly với Mỹ dù trong lòng chàng chẳn.g muốn, phần vì Tính không được khoẻ. Cả ngày hôm nay, Thuận đã bắt Tính chơi hết ba phát rồi. Bây giờ quá mõi mệt, Tính chỉ muốn được đặt lưng xuống ngủ một giấc mà thôi.
Mỹ gọi rượu liên tục. Tính muốn cản, nhưng Mỹ như đọc được ý nghĩ của chàng. Nàng nhắc nhở:
– Anh đã hứa vì em hôm nay. Đừng nuốt lời. Cứ thoải mái với nhau lần chót. Ngày mai em xin trả anh về với người yêu của anh.
Tính cứng họng. Chàng dành phải uống tay đôi với Mỹ như hai người tri kỷ lâu ngày mới gặp lại. . .
Khi những người hầu bàn lục tục xếp dọn bàn ghế thì Mỹ đã say mèm. Tính dứng dậy trả tiền, xong nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng. Chàng dìu Mỹ đứng dậy ra xe. Nhưng hai chân Mỹ không còn đứng nỗi nữa. Người nàng như một khối thịt mem nhũn trên tay chàng.
Tính đặt Mỹ ngồi ngay ngắn, xong vòng qua ngồi bên phía tay lái thì đã nghe giọng Mỹ lè nhè:
– Anh tính chở em đi đâu đây?
– Anh đưa em về nghỉ.
Mỹ ngỏi thẳng dậy, giọng nói trở nên tĩnh táo:
– Không. Em không muốn về nhà đâu. Em không muốn gặp mặt “bà Hòa” trong lúc nầy.
Tính chẳng biết tính sao. Thật tâm chàng cũng không muốn thấy Nam và Hòa dưa Mỹ di uống rượu
say sưa như thế nầy. Làm sao họ thông cảm cho chàng được Chàng hỏi Mỹ:
– Không về nhà em chớ về đâu?
Về dâu cũng dược. .
– Vậy thôi. . . về tạm nhà anh nghĩ nhé.
Tính nói câu nầy với sự thành thật ở lòng chàng. Tính định để Mỹ ngủ lại ở phòng chàng. Còn Tính sẽ dến ngủ ở nhà bạn, hoặc nằm tạm ngoài phòng khách.