Nhưng vừa nghe Tính nói, Mỹ đã dẫy nẫy lên:
– Không dược. Như vậy gia dình anh còn coi em ra gì nữa. Em không muốn ai coi thường em hết.
Tính hết dường giải quyết. Chàng than thở:
– Về nhà em, em cũng hỏng chịu. Về nhà anh, em cũng hỏng chịu. Vậy anh phải làm sao đây?
– Anh kiếm khách sạn nào đưa em đến. Còn anh về với Thuận đi. Em không cần.
Bất dắc dĩ, Tính phải đưa Mỹ đến một khách sạn gần đó. Sau khi nhận chìa khóa, Tính lại phải bồng Mỹ trên tay đem lên phòng. Chàng dặt Mỹ nằm ngay ngắn trên giường.
Mỹ uống rượu quá nhiều. Người nàng như không còn một chút sinh lực. Nhưng đầu óc nàng vẫn còn sáng suết lắm tuy rằng giọng nói có hơi lè nhè:
– Cám ơn anh. Anh cứ để mặc em ở đây.
Tính nhìn Mỹ mà muốn rơi nước mắt. Chàng biết Mỹ vì quá yêu mình nên mới ra nông nỗi nầy. Chàng kéo mền dắp ngang người cho Mỹ rồi vỗ về nàng:
– Em yên tâm ngủ đi. Anh sẽ ở đây để lo cho em chớ đâu nỡ bỏ em một mình giữa lúc nầy.
Mỹ ngước mắt nhìn Tính. Chợt nàng như quá xúc động, bật khóc nức nở.
Tính bối rối, ngồi xuống bên cạnh Mỹ an ủi nàng:
– Anh không muốn làm cho em buồn đâu. Mỹ nên hiểu cho anh.
Mỹ không nói gì cả. Nàng kéo tay cho Tính nằm xuống bên cạnh vừa hôn Tính vừa khóc tức tưỡi. Tính cảm thấy áy náy. Chàng bảo Mỹ:
– Em uống nhiều quá nên say rồi. Cứ ngủ đi rồi mai anh đưa em về.
Mỹ nói như van xin Tính:
– Không. Anh đã hứa dành cho em hôm nay. Em muốn là. . . anh phải dến với em. . . lần dầu mà cũng là lần cuối.
Tính trợn tròn con mắt, với giọng hết hoảng:
– Không được Mỹ. Đừng bắt anh phải làm điều tội lỗi đó.
Mỹ đổ lì, bảo Tính:
– Sao lại là tội lỗi. Tại em muốn như vậy mà. Em không muốn anh từ chối:
Tính vẫn cương quyết:
– Mỹ. . . không được dâu mà. Em đừng làm cho lương tâm anh phải cắn rứt.
Mỹ khóc òa lên. Nàng trách móc:
– Anh. . . ác với em lắm. Hay là anh chê em không bằng Thuận.