Thuận không nãn lòng. Nàng tiếp tục chạy khắp các nhà thương trong vùng. Không nơi nào có cái tên Tính cả. Thuận vừa lo, vừa ghen, vừa buồn khổ. Nàng ngồi trước cửa nhà thương mà khóc rấm rức.
Nam đang ngủ ngon sau một ngày làm việc thì bị Hòa dánh thức dậy. Bằng giọng ngái ngủ, Nam bảo với vợ:
– Có chuyện gì thì để đến sáng. Sao nửa đêm nửa hôm mà phá giấc ngủ của anh vậy?
Hòa trả lời chồng với giọng diệu mất bình tĩnh:
– Cô Mỹ đi dâu mà giờ nầy chưa về. Bộ anh hỏng biết sao?
Nam vẫn còn bực bội. Chàng bảo vợ:
– Thì nó đi đâu thây kệ nó. Lớn rồi chớ phải con nít đâu mà lo cho nó.
Hòa vẫn kiên nhẫn trình bày:
– Anh không thấy cả tuần nay Mỹ có vẻ bất thường lắm sao? Làm như nó dang. . . thất tình vậy.
Nghe Hòa nói đến đó, Nam giật mình. Chàng sực nhớ lại là mấy lúc sau nầy Mỹ có vẻ quạo quọ, xa lánh anh chị. Vế dến nhà là rút vào phòng, khóa trái cửa lại như không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Càng nghĩ Nam càng lo. Hay là Mỹ thất tình, hay là đi… theo trai. Hay là. . . . hay là. . . nó di tự vận. Chàng lật đật bảo vợ:
– Hay là nó buồn về chuyện cậu Tính. Anh thấy nó có vê thương cậu Tính ghê lắm dó. Em gọi lại nhà Tính thử coi.
– Em đã gọi rồi. Tính cũng không có nhà. Ba má Tính bảo là hồi chiều Mỹ có gọi điện thoại lại đó kiếm Tính. Nhưng Tính không có nhà. Mỹ nhắn lại là khi nào Tính về thì gọi lại cho Mỹ. Lúc Tính về, ông bà ấy có nhắn lại. Tính cũng có gọi lại nói chuyện gì đó với Mỹ. Rồi sau dó thay đồ di luôn tới giờ nầy cũng chưa về.
Nam suy nghĩ. Chàng vẫn biết tính em mình rất nghiêm trang, dứng đấn. Nhưng lúc yêu rồi thì làm sao nói được…