Tính chơi Mỹ cho dến lúc con că…c chàng mềm nhũn như cọng bún. Không cách gì nhúc nhích được nữa lúc đó Mỹ mới chịu mặc đồ theo Tính ra xe về nhà. Đồng hồ chỉ đúng một giờ trưa.
Trên đường về, Tính ái ngại bảo Mỹ:
– Anh xin lỗi em. Nhưng. . . chỉ vì muốn chìu ý em nên anh phải làm chuyện đó. Mong Mỹ đừng giận anh.
– Anh có làm gì để em giận dâu. Tại em muốn đó mà. Em mong muốn. . . có một dứa con với anh để kỷ niệm.
Tính sảng hồn. Chàng nói nhỏ nhẹ:
– Em phải suy nghĩ cho kỹ. Dời em còn dài. Hãy quên hết mọi chuyện cũ để gầy dựng lại tương lai…
Mỹ vẫn nhìn ra cửa xe, tránh ánh mắt của Tính. Nàng nói giọng có vẻ mỉa mai: .
– Cám ơn anh đã lo cho em. ..
Tính không dám nói gì nữa. Chàng nhấn ga chạy nhanh để đưa Mỹ về…
*
* *
Sau một dêm thức trắng, Hòa và Thuận cứ ngồi nơi phòng khách, nhìn ra cửa chờ đợi một chiếc xe dừng lại. Nhưng mãi dến trưa hôm sau, Tính và Mỹ vẫn bặt vô âm tín. Thỉnh thoảng, Nam gọi từ sở về hỏi thăm tin tức em gái. Hai người lại càng sốt ruột. Không còn kiên nhẫn dược nữa, Thuận bảo chị:
– Thôi chắc em phải về. Cả dêm không ngủ nên em quá mệt. Chị cũng nên vào nghĩ đi.
Hòa nhìn em ái ngại. Nhưng nàng cũng đã quá mệt nên Hòa đồng ý ngay:
– Ờ. Em về đi. . . Có gì chị gọi phone cho em ngay.