Nga thoáng hiểu, nhưng ngắt lời, lên giọng:
– Anh sợ hôi thúi hả? Không cần biết! Anh đã thương tui thì anh phải chịu được cái mùi đó.
Nói xong, Nga nằm bành háng ra, nhìn Cả Ngố nói lớn:
– Bú!
Cả Ngố không dám cãi lời, quỳ hai gối, mặt úp vào lô…n` Nga, lưỡi bắt đầu liếm qua liếm lại, miệng bú cái mòng liên tiếp không nghỉ. Mấy lần mỏi lưỡi quá, Cả Ngố định dừng lại “xả hơi” một chút thì lại bị Nga hối lại phải tiếp tục bú. Như lần bị “khảo thí” lúc gặp nhau lần đầu tiên, Cả Ngố phải bú cho đến khi lô…n` Nga chảy nước nhờn ra như suối rồi liếm hết cho lô…n` “khô rang” nàng mới vừa lòng.
Cả Ngố nằm xuống cho lưỡi chàng nghỉ mệt. Nga cầm că…c anh ta sục lên sục xuống. Cả Ngố thấy cũng đã đã, nhưng nhớ lại hồi được con Năm huấn luyện, nó đã cho chàng ta một cảm giác nào đó rất đặc biệt, “phê” hết cỡ nói. Nhưng Cả Ngố lại không dám nói thẳng điều này với Nga, mà nhờ nàng làm thế. Chàng ta chỉ tìm cách nói khéo:
– Em à! Có thể làm cho anh sướng một chút được không?
Nga cầm că…c Cả Ngố khẽ lắc vài cái, nắm kéo tới kéo lui, hết qua bên phải lại qua bên trái như một người đang lái xe sang số, hỏi:
– Là làm cái gì?
Cả Ngố bứt đầu bứt tai lắp ba lắp bắp:
– Là… là…
Nga bực mình, bóp că…c Cả Ngố nói:
– Là thế nào? Nói mẹ nó ra cho rồi, đừng có úp úp mở mở nữa!
Thu hết can đảm, Cả Ngố mạnh dạn nói:
– Em có thể bú că…c anh một chút được không?