Ba người lại cười vang lên, Tuấn lại đỏ mặt. Lần này dường như không còn chịu nổi nữa nên Tuấn dỗi, bỏ vào trong phòng đóng cửa lại.
Giang lắc đầu nói với Phi và Thanh rằng:
– Phải có cách nào để “phá trinh cụ Tuấn” mới được.
Thanh nói:
– Ai mà nghĩ được cách tức là lập công lớn đó.
Giang bỗng vỗ đùi nghe “đét” một tiếng, nói:
– Rồi! Tớ nghĩ ra được một kế rồi!
Phi và Thanh đều chăm chú nghe, cùng hỏi:
– Kế gì?
Giang kề tai từng người một nói vài câu. Cả Phi lẫn Thanh cười lên khúc khích, khen ngợi:
– Hay! Kế của bồ hay tuyệt vời!
Ba người nhìn nhau láy mắt, cố nhịn cười. Giang bước lại phòng Tuấn, tự động mở cửa, thấy bạn mình đang nằm trên giường, đắp chăn, tay ôm một quyển sách đọc như chẳng thèm để ý tới ai nữa. Giang bước tới, lấy tay kéo tung chiếc chăn ra nói:
– Dậy đi! Cứ nằm mãi đó mà ăn vạ à? Vào rửa mặt một cái cho tỉnh và cho hết giận rồi mình đi Chinatown ăn mì là vừa.
Tuấn được cái dễ giận nhưng cũng dễ nguôi. Thấy Giang đã nói vậy thì cơn giận cũng đã tan hết, liền gấp sách lại đi vào nhà tắm rửa mặt. Phi nhìn Thanh mỉm cười. Giang giơ một ngón tay lên ra hiệu cho hai người. Cả ba người sau đó cùng bụm miệng.
Sau khi Tuấn rửa mặt xong xuôi, 4 người bạn rủ nhau đi chung một xe lên phố Tàu ăn chiều. Thanh được giao trách nhiệm làm tài xế vì là người thuộc đường nhất. Mọi người đồng ý để cho Tuấn làm chủ tọa gọi các món ăn, vì là người giàu nhất trong bọn. Tuấn đề nghị:
– Bây giờ thế này nghe. Cơm trắng thì miễn phí rồi. Mỗi người gọi một món. Nếư thấy thiếu cái gì, tớ sẽ gọi thêm. Được không?