Ông Ba lại một phen điên đầu vì thằng Cả Ngố. Nhưng ông chợt nghĩ ra được một kế, liền nói với Cả Ngố:
– Miễn là mày chịu nghe lời ba mà lấy vợ thì ba sẽ tìm người dạy cho mày biết cưới vợ sướng tới cỡ nào.
Cả Ngố vẫn không hiểu, nhưng gật đầu đáp:
– Nếu ba đã muốn con cưới vợ thì đời nào con dám cãi.
– Tốt!
Ông Ba vào trong nhà “đập heo”, lấy ra tất cả những đồng tiền để dành được, đồng thời còn phải bán thêm một ít đồ quý trong nhà mới có được một số tiền tương đối kha khá. Ông bèn tìm đến một cái “động”, tìm một ả giang hồ thương lượng:
– Tui có ít tiền tặng cô đây. Cô làm ơn dậy cho thằng con trai tui cách làm cho vợ nó sướng sau này, cũng như làm cho nó “đã” một “tăng” để nó chịu lấy vợ dùm tui. Ơn của cô tui nguyện ngàn năm “bỏ túi”… í quên, bỏ vào trong quần…, chết cha quên nữa… bỏ trong đáy lô…n`…, thấy con đĩ mẹ…, cứ quên hoài…, bỏ trong đáy lòng.
Con Năm, tức ả giang hồ cười híp cả mắt, vui vẻ nói:
– Được! Bác cứ đem anh ấy lại đây. Cháu bảo đảm với bác qua một khóa huấn luyện, “ảnh” sẽ trở thành người chồng lý tưởng, vợ ảnh không thích không ăn tiền.
Ông Năm mừng quá, cám ơn con Năm rối rít. Sau đó, cứ chiều chiều, ông Ba lại gửi Cả Ngố đến cô Năm học nghề. Mỗi lần ở “lớp” về nhà, Cả Ngố trông vui vẻ yêu đời hết cỡ nói. Ông Ba thấy vậy mừng thầm trong lòng. Số tiền lương làm được hàng ngày dù không được bao nhiêu, ông Ba cũng trích ra chút đỉnh để man đến tặng cho con Năm để ả vui lòng, tiếp tục “dạy” con trai mình đến nơi đến chốn. Vài tháng sau, một hôm Cả Ngố hí hửng ra khoe với ông Ba rằng:
– Ba nè! Con Năm nó nói bây giờ con đủ sức lấy vợ rồi.