Ba người kia nghe nói liền đồng ý. Liên bước tới định cởi quần áo Danh ra thì Ái bỗng cản lại, nói:
– Khoan cái đã! Mình phải “oánh tù tì” cái đã để xem ai có được hân hạnh lột đồ nó ra.
Thu nói:
– Tao có ý kiến này hay hơn. Mình hãy lấy bộ bài ra đây đánh bài cào. Hễ đứa nào thắng một ván thì có quyền cởi một vật trên người nó xuống. Nhưng mình phải ra hẹn trước từng ván là cởi cái gì.
Ba người kia vỗ tay khen hay. Thế là cỗ bài được mang ra. “Bốn con sư tử” liền bắt đầu “kéo bài cào”.
Có ván người này thắng, có ván thì người kia được. Mỗi lần đánh xong một ván thì lại có “một con sư tử” hí hửng tháo một vật trên mình của chàng Danh xuống. Chẳng mấy chốc, trên thân của Danh gần như nhẵn nhụi, chỉ còn lại duy nhất một cái “quần xì”.
Trong khi đó, “bốn con sư tử” tạm ngưng, mỗi người tự rót một ly rượu uống để chuẩn bị cho “ván bài lâm ly”, xem người nào thắng để được cái hân hạnh cởi cái mảnh vải cuối cùng trên thân của người con trai vô phúc kia đang nằm say mèm “ngay cu đơ” trước nanh vuốt của “bốn con sư tử”.
My nặn từng lá bài một rồi ném xuống thảm, nét mặt như hoa, nói:
– Tao 7 nút!
Nặn xong con cuối, Liên chán nản quăng bài ra nói:
– Đụ má, tao bù!
My cười nói:
– Mày làm gì mà cái mặt như cái lô…n` vậy?
Mặt của Ái bỗng tươi tỉnh reo lên:
– A ha! Tao 8 nút!