Rút kinh nghiệm, Danh nghĩ nếu còn chê lô…n` mấy mụ thối ắt mấy mụ còn bắt chàng bú tiếp nữa. Nghĩ vậy, Danh bèn đổi chiến thuật, nói:
– Không! lô…n` các em thơm lắm.
Thu cười lên sằng sặc nói:
– Vậy thì bây giờ anh bú mới đã đó. Bú tiếp!
Danh than khổ trong lòng. Chê lô…n` mấy mụ thối đã đành bị mấy mụ bắt bú, mà khen lô…n` mấy mụ thơm cũng vẫn phải bú. Chàng đành phải tiếp tục le lưỡi mà phục vụ cho “thú tính” của bốn mụ. Bú một hồi nữa, lưỡi Danh như muốn gẫy lìa ra. Chàng đành phải dừng lại để cho lưỡi chàng nghỉ ngơi đôi chút. Thu lại hỏi:
– Sao hả? lô…n` tụi tôi thối hay thơm?
Danh thấy trả lời cách nào cũng không được, cũng vẫn bị mấy mụ bắt bú tiếp. Nghĩ vậy, chàng đáp:
– Tôi cũng không biết lô…n` các em thối hay thơm nữa.
My khẽ vuốt chùm lông, nói:
– Anh không biết thì anh ráng bú thêm một hồi nữa thì sẽ biết.
Vẫn bổn cũ soạn lại, bốn mụ thay phiên nhau đưa lô…n` ịn lên miệng Danh. Chàng đành phải nín hơi, ráng mà “trả nợ” cho xong “bản án”. Đến lúc lưỡi rã rời, Danh không còn nói được ra hơi nữa, chỉ còn biết “ú” với “ớ” mà thôi…
*
* *
Cả Ngố nghe tới đây bất nhẫn, nói:
– Sao bốn con mụ này độc ác dữ vậy? Người ta chê lô…n` thối cũng bắt bú, khen lô…n` thơm cũng bắt bú, mà không có ý kiến cũng phải bú là sao? Sao lại có những hạng người ngang ngược như vậy không biết nữa!
Con Năm cười, nói:
– Thì có như vậy mới gọi là “bốn con sư tử”!
Và rồi con Năm lại kể tiếp…