Quan tòa lại cầm cây búa gỗ đập thêm một hồi, nói:
– Không được cải lệnh! Tòa đã tuyên án. Tất cả phải nghe lời. Tôi còn đề nghị tòa phạt vạ Nguyễn Văn Sừng những tội như sau. Thứ nhất, dùng ngôn ngữ bẩn thỉu với quan tòa. Thứ hai dám vu cáo cho vợ mình trong khi được nàng phục vụ tới nơi. Và thứ ba là tội làm cho quan tòa, một người danh giá trong xã hội phải nứng că…c, tí nữa thì bắn hết cả ra quần. Mỗi một tội 100 đô, vị chi là 300 đô Nguyễn Văn Sừng phải đóng phạt. Bãi tòa!
Mọi người lại cười ồ lên trong khi Nguyễn Văn Sưng há mồm trợn mắt, chẳng hiểu mô tê ất giáp chi cả…
*
* *
Cả Ngố nghe xong câu chuyện thì mặt mày ngơ ngác, hỏi:
– Cái thứ quan tòa gì mà kỳ vậy hả? Ai đời lại đi phạt người ta chỉ vì cái tội làm cho ông ta nứng că…c bao giờ?
Con Năm cười, đáp:
– Thì như vậy mới có chuyện để kể!
Cả Ngố lại hỏi:
– Mà anh cũng không hiểu nữa. Không lẽ giới quý phái lại đụ nhau khác giới thường dân như tụi mình hay sao?
Con Năm nhún vai:
– Có thể! Mà cũng có thể lô…n` của giới quý phái thơm hơn lô…n` của giới thường dân chưa biết chừng.
Cả Ngố chép miệng nói:
– Mà sao chuyện gì kỳ cục vậy em? Anh chưa thấy chuyện này xảy ra như vậy ở bất cứ nơi nào, xứ nào hết đó.
Con Năm hóm hỉnh, nói:
– Chuyện này thứ nhất chỉ có ở Mỹ, như mấy chàng Việt kiều dạy cho em nói là “on li in ờ mé ri ca”. Thứ hai, giới quý phái và giới thường dân đụ khác nhau. Hình như giới quý phái mặc quần áo đẹp và sang trọng khi đụ nhau trong khi giới thường dân ở truồng đụ. Em nghĩ chỉ có như vậy thì họ mới gọi là “đụ sạch sẽ” với “đụ bẩn thỉu” mà thôi.