*
* *
Cả Ngố nghe đến đây nói:
– Khiếp! Đúng là Mỹ có khác! Tổng thống còn như thế thì nói gì ai!
Con Năm dửng dưng nói:
– Không lẽ tổng thống không bao giờ đụ sao mà anh nói vậy.
Cả Ngố nói:
– Nhưng anh nghe nói tổng thống Bill chuyên đi khắp thế giới, đến đâu cũng giảng luân lý đạo đức, khuyên con người nên tôn trọng nhân quyền. Ai cũng bảo rằng ông ta ngoài một nguyên thủ quốc gia, còn là một con người hết sức đạo đức, khó tìm trong lịch sử nhân loại.
Con Năm gân cổ cãi:
– Anh đọc sách nào hay nghe ai nói vậy? Thằng cha Bill này có trả em thật nhiều tiền mà xin bú lô…n` em thì em cũng không cho nó bú đâu, cho dù nó có xúc miệng đến một ngàn lần.
Và con Năm lại kể tiếp…
*
* *
Bill bắt đầu rên hừ hự như M. L khi nãy, miệng lắp ba lắp bắp:
– Đã quá… đã quá…
Tay Monica vẫn cầm că…c Bill sục lên sục xuống. Bill cảm thấy bàn tay của Monica mát rượi, tạo cho mình một cái cảm giác hết sức là “đã” không làm sao diễn tả được. Miệng ông ta rên rỉ:
– Sục lẹ… lên… một chút được… không… cưng…?
Monica khẽ mỉm cười, lẹ tay sục tiếp. Bỗng Bill thấy că…c mình như bắt đầu tê tê, bèn lên tiếng, nói không ra hơi:
– Anh… ra…
Nhanh như chớp, Monica chụp lấy chiếc áo sơ- mi của Bill mà nàng cởi ra khi nãy chụp vào că…c Bill che phủ.
Khí trong că…c của Bill bắt đầu bắn ra. M. L cầm că…c Bill như y tá bắt mạch bệnh nhân. Đến khi thấy că…c Bill không còn động đậy nữa, nàng mới lên tiếng hỏi:
– Anh ra hết rồi phải không?