Bill khẽ gật đầu. M. L khẽ bóp mạnh că…c Bill một cái, xoay chiếc áo sơ- mi đang bao trùm că…c ông ta vài cái để lau. Sau đó, nàng dùng phần khô, tương đối còn sạch của cái áo sơ- mi lau khô că…c vị tổng thống Hoa Kỳ kia.
M. L sau đó cười nắc nẻ, nói:
– Chưa chi mà anh đã ra rồi! Nói anh đừng buồn, cái này còn tệ hơn là ‘khóc ngoài cửa ải’ nữa! Nếu anh ra lẹ như vậy thì chả trách gì chị Hil chán anh.
Bill nghe nói có vẻ ngượng nghịu, nói như nài nỉ:
– Monica yêu dấu của anh! Hil đã chê anh, không lẽ em nỡ chê anh luôn? Đừng mà em, tội nghiệp anh lắm.
M. L cười, nói:
– Nói thì nói vậy thôi chứ em có bao giờ chê anh đâu, hỡi “anh Bill” yêu dấu của em!
Bill nghe nói mà mát lòng. Ông ta cảm thấy được an ủi rất nhiều, liền tha thiết khẩn cầu nàng thư ký:
– Vậy thì em có thể giúp cho anh lên lại được không?
M. L cười, hỏi:
– Bằng cách nào?
Bill đáp:
– Em có thể bú că…c anh được không?
Monica cười sặc sụa, đáp:
– Có bốn điều kiện. Thứ nhất, phải ký cho em tấm ngân phiếu vài chục xấp như anh hứa. Thứ hai, phải mua cho em một chiếc nhẫn hột xoàn thật lớn như anh đã hứa. Và thứ ba phải bú lô…n` em thêm một lúc nữa. Còn thứ tư…
Monica bỗng ngừng ngang làm Bill càng nán nức. Ông ta chờ không thấy Monica nói tiếp liền vồn vã hỏi:
– Thứ tư là sao hở em? Hở Monica yêu dấu của anh?
Monica cười, đáp:
– Anh phải vào nhà tắm rửa că…c cho sạch.
Bill gật đầu, đáp:
– Dĩ nhiên anh chấp nhận cả bốn điều. Nhưng về điều thứ tư thì em giúp anh được không?
Monica cười, nói:
– Được rồi! Anh thật không bằng một đứa con nít nữa. Nội có rửa că…c không mà còn không nên thân thì còn làm ăn được gì nữa!
Đoạn Monica buông tiếng như ra lệnh:
– Đi!