Song vừa bước ra khỏi cửa, ông gọi giật chàng lại dặn thêm:
– à suýt nữa quên, toa qưa phòng Hành Chánh lấy giấy phép, lấy luôn giấy phóng thích con nhỏ vợ nạn nhân và giúp nó chôn thằng chồng càng sớln càng tốt. Moa để toa dưỡng sức cả tuần lễ đó.
Song cười gượng gạo lấy lòng thượllg cấp, chàng rảo bước qua phòng Hành Chánh lấy giấy phép và giấy phóng thích rồi xuống nhà giam lãnh Thu ra, đưa nàng lên xe Jeep, phóng thẳng về nhà. Thu vẫn chưa biết mình được phóng thích, lại tưởng Song chở đi nhết ở một nơi khác. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Đến khi Song chở nàng tới căn nhà ở dưới chân cầu Xa Lộ Mới, nhết vào một căn phòng trống, tối om om, Thu vẫn đinh ninh đây là nhà giam. Căn nhà này Song được bà cô giao cho bán, nên bên trong trống trơn. Chung quanh nhà là một khoảnh đất rộng, có trồng mía phía sau và đằng trước có nhiều cây ăn trái.
Phía ngoài lại có một hàng rào bằng hoa dâm bụt cao hơn đầu ngllời. Khu này là cả một dãy đất chạy dọc theo bờ sông Sài Gòn. Khi con đường Xa Lộ Biên Hòa chưa chạy qua đây, cả ngàn năm không có ai lai vãng tới vùng này. Nhưng khi cầu Xa Lộ hoàn thành, đất cát ở đây đắt hơn vàng. Người ta dự định lập một dãy nhà kho hay lập cầu tầu ở đây. Mọi người đổ xô tới mua đất, nhưng không có ai ở vùng này cả. Đưa Thu vào nhà rồi, Song ra xe lấy cái đèn pin lớn, loại đèn pin dùng dưới chiến hạm, vuông vắn, có tay xách và tập giấy nháp của chàng với lời khai của Thu hồi sáng. Bước vào phòng, Song thấy Thu ngồi co ro một góc nhà, ehàng cởi giày ngồi xuống sàn gạch láng, đặt xấp giấy trước mặt, rọi cây đèn pin về phía Thu, nói:
– Thôi bây giờ mày khai sự thực đi. Đừng đóng kịch nữa.
Thu chậm chạp lết về phía Song. Nàng ngồi trước mặt Song, cách chừng sải tay. Giữa hai người là tờ khai lúc sáng của Thu. Song kê cây đèn pin phía trước rọi thắng vào mặt Thu, ánh đèn chói lòa.
– Tao không có nhiều thì giờ nghe mày kể chuyện cổ tích nữa. Vậy không muốn ăn đòn thì cứ thực thà mà nói đi.
Giọng Thu yếu ớt:
– Dạ thưa thầy, em đã khai hết rồi.
Bất ngờ Song chồm về phía trước, giáng cho Thu một cái bạt tai nẩy lửa. Nàng ngã nghiêng về một bên, tá hỏa tam tinh.
Song rít lên:
– Đến giờ này mà mày còn ngoan cố được à, để tao nói cho mày nghe.
Vừa nói Song vừa nắm ngực áo Thu kéo nàng ngồi dậy. Hàng nút bấm phía trước bật tung ra, bộ ngực no tròn vung lên phía trước. Thu chĩ mặc có một chiếc áo bà ba duy nhất trên mình. Nàng sợ hãi đưa hai tay che trước ngực. Hai bàn tay nhỏ nhắn không đủ che đậy bộ ngực của nàng. Song cười gàn: .
Tại sao tối qua mày không mắc cỡ?
– Dạ thưa thầy, tối qưa đâu có ai. Chồng em nhậu say về, em đã đi ngử rồi. Đến sáng dậy thấy ảnh đã chết. Song nắm hai chân Thu kéo banh ra, chàng chỉ ngay
vào những đốm loang lổ dưới đũng quần Thu hỏi lớn:
– Cái gì đây? Tôl qưa mày có ngử với ai không? Cái thàng bán bánh cuốn của mày đã bị bắt rồi. Còn chối được không? Đứa nào đâm chồng mày? Thằng Tâm hay mày?