Song cầm đèn pin rọi sát vào lưng Thu. Vết thương đúng là một lằn còn rươm rướm máu. Song đứng dậy bảo Thu:
– Khoan đã, cô chờ tôi một chút.
Vừa nói Song vừa ehạy ra nhà để xe, lấy gói tang vật và đồ ăn, nước uống chàng mưa trong câu lạc bộ lúc trưa. Khi trở vào phòng, Song thấy Thu vẫn ngồi đó, trước ánh đèn pin chói chang, nhưng bộ đồ nàng đã gấp lại để trước mặt. Kinh nghiệm thẩm vấn cho chàng biết, một can phạm có những cử chĩ như thế là đang sẵn sàng hợp tác với người thẩm vấn. Song moi ra một cây đèn cầy, đết lên cắm trước mặt Thu rồi tắt đèn pin. Căn phòng chìm trong bóng tối, lờ mờ vì ngọn nến chỉ đủ soi sáng một khoảng chỗ Thu và Song ngồi. Song mở một chai xá xi con cọp rót cho Thu một ly, chàng một ly, cả hai cái ly dều bàng nhựa, điều an toàn mà mọi thẩm vấn viên phải làm. Chàng eẩn thận để chiếc vỏ chai vào trong gói đồ:
Trước khi kể cho tôi nghe câu chuyện đêm qua, cô Thu uống ly nước đã. Tôi biết eô khát lắm. Từ sáng tới giờ không có ai lo vụ ăn uống cho cô phải không?
Thu “dạ” một tiếng nho nhỏ, không khách sáo, cầm ly nước uống một hơi. Nàng cảm thấy những giọt nước mát như nước cam lồ. Đoạn Thu đặt ly xuống, lấy tay chùi miệng. Song trao luôn ly của chàng cho Thu:
– Cô uống luôn ly này đi. Tôi vừa ăn cơnl nên uống nước rồi.