VN88 VN88

Đôi môi hồng – Truyện người lớn hay nhất

Lan nghe say mê. Nàng đã nghe những câu chuyện như thế này cả trăm lần hồi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao lần này nàng mê mẩn. Có phải chăng đây không
phải là chuyện cổ tích nữa không, nàng lẩm bẩm:
– Phải rồi… phải rồi. Anh nói nữa đi anh Ba. Chúng mình hợp tác phải không?
– Phải rồi, chúng mình nhất định phải hợp tác.
– Anh đinh bao giờ tụi mình đào cái mộ đó.
Ba Thọt cười hì hì:
– Khoan, khoan đã Chuyện đâu còn có đó, tụi nó đã đào rồi mà không thấy gì, đó là ban ngày ban mặt. Còn tụi mình lén lén, lút lút đào bới làm sao có kết quả được.
Lan xuội lơ:
– Trời đất, anh nói nghe mất hứng hết trơn, kể cũng
như không.
– Đâu phải vậy.
– Vậy còn gì nữa? ‘
– Có phải sau khi thàng gác nghĩa địa chết, liền có hai đứa mới được mướn không?
– Phải rồi, sao anh biết?
– Khoan hỏi đã. Mà cả hai thằng mới tới dều do cô gái đó đem đến.
– Đúng rồi.
– Thế thì mặc dù không tìm đượe gì, họ vẫn chưa bỏ cuộc
– Nếu là em thì em cũng không bỏ cuộc.
– Vậy đó từ đó tụi mình phải tìm ra họ đang làm gì và họ chạy về hướng nào, tụi mình phải chạy trước.
Lan phấn khởi reo lên:
– Hay, hay thật là hay. Em hiểu anh rồi. Bây giờ tụi mình phải làm gì trước?
Bất ngờ Ba Thọt đè Lan xuống, chàng nói thật mau:
– Làm cái này đã.
Lan khẽ rú lên, ôm chặt lấy Ba Thọt, trong khi quần áo nàng bi Ba Thọt kéo tung ra. Da thịt Lan thực sự cọ sát trên thân thể người thanh niên kỳ lạ này. Người
nàng tê đi trong hoan lạc thực sự. Trong cơn mê thác loạn, Lan thấy mình trở thành một bà hoàng nằm trên đống châu báu cao ngút ngàn, thân thể căng cứng của nàng chói lòa hào quang báu vật, Lan run rẩy rồi rùng mình liên tiếp, nàng cong người lên, vật vã mệt lả….
Những cụm mây đen bay thật thấp, ngoài trời tối đen như mực. Lan nghe tiếng nước xối ào ào, nàng biết chị Sáu đã về và đang tắm. Hai căn nhà chung váeh, nhất là chỗ tắm rửa của nhà chi Sáu lại sát ngay bên căn lầu của nàng. Căn nhà tắm lộ thiên này, từ trên lầu của Lan, nếu mở eửa sổ ra, nhìn xuống thấy hết trơn. Thấy Lan nhấp nhổm, Ba Thọt tò mò hỏi:
– ủa, bộ có ai đang tắm hả?
Lan cười:
Dạ, chị Sáu.
– Chị Sáu ở sát vách nhà em à?
– Dạ, sự thực căn nhà nhỏ như chuồng chim này của em là cái chái của nhà chị Sáu. Chỉ ngăn ra cho em mướn.
Ba Thọt chợt hiểu:
– Hèn chi hai người hợp tác thân mật như vậy.
Lan buồn buồn:
– Dạ, hoàn cảnh tụi em eùng khđ như nhau. Chồng chĩ cũng tử trận, để lại cho chỉ hai đứa con trai mới có 5, 6 tuổi. Đứa này eoi đứa kia khi chỉ ra bán hàng, em ở đây cũng phụ chĩ dòm chừng tụi nó. Những lúc chỉ kiếm được mối cho em, em cũng cho chỉ chút đỉnh. Nhưng có khi mưa gió cả tuần lễ, không bán buôn gì được, tụi em cũng kẹt vô cùng.
Ba Thọt tò mò:
– Em còn có thể có chút ít dành dụm, còn chị Sáu phải nuôi con làm sao sống nổi?
Lan thực thà:
– Nhiều khi túng quá, chị Sáu cũng như em thôi. Nhưng chị lén qua đây mượn em cái ghế bố ở nhà dưới lúc anh vô thấy liền đó.
– Nếu em có khách thì sao?
– Có sao đâu, chị Sáu không ngử đêm bao giờ. Tiếp khách chốc lát thôi. Hơn nữa, thường thì hàng họ ế ẩm lắm chị Sáu mới làm bậy bạ vậy thôi, còn thì chỉ sống lai rai.
– Nhưng nếu chị ấy có khách trước thì em làm sao đem khách về?
– Em ít khi ra ngoài kiếm khách lắm. Sợ lính bắt thì toi mạng. Còn chi Sáu eó khách, thường thường khuya lắm, dẹp hàng họ rồi mới mang khách về.
– Rồi chị ấy có khách về là em phải xuống nhà mở cửa hả?
– Đâu có, khách của chĩ chờ ở trước cửa nhà em. Chỉ về nhà, mở cửa hông thông qưa nhà em, rồi mở cửa cho họ vô.
– à ra vậy, chị Sáu cũng kỹ ghê.
Lan thở dài:
– Không kỹ sao được. Gia đình chồng chỉ ở gần đây, họ không bao giờ giúp chỉ một xu, nhưng lại soi bói kỹ lắm.
Ba Thọt chép miệng:
– Tội nghiệp nhỉ.
Nằm một lúc, Ba Thọt nói:
– Hay là em kêu chị Sáu lên đây nằm nói chuyện cho vui
Lan cười khúc khích: .
– Cái anh quỉ này, kỳ cục.
– Anh nói thiệt mà.
– Thiệt không?
– Thiệt chứ. Để anh nói em nghe. Đây là nhà chị Sáu, nếu tụi mình lấy nơi này theo dõi tụi đào mộ kia mà không có ehi Sáu nhập bọn, coi bộ có ngày hư việc. Còn như tụi mình ăn một mình cũng được đi, nhưng có họa gì thì chị Sáu dù muốn hay không cũng lãnh đủ. Bởi vậy, nếu chi ấy nhập bọn với tụi mình, có ăn có chiu, hơn nữa càng nhiều người càng dễ làm việc.
Lan chịu ngay:
– Vừa rồi em cũng thắc mắc vậy, nhưng không dám nói ra. Bây giờ anh tính như vậy thì ổn rồi.
– Vậy em kêu chị Sáu lên được rồi.
Lan ngần ngừ:
– Nhưng mà… .
Ba Thọt cười hì hì:
– Em hết xí quách rồi, bây giờ cứ làm bộ kêu chị Sáu lên đây, trời tối thui, chị ấy đâu có biết anh nằm trong góc này. Cứ nói đại là em tiếp anh một quả, bây giờ có người khác đòi ngủ đêm, em xúi chị ấy lên đây, em ngủ ghế bố được rồi.
Lan cười đồng lõa:
– Anh này ghê gớln thiệt. Muốn cả chị lẫn em người ta.
Ba Thọt cười hì hì, với tay lấy chiếc quần, móc túi lấy ra hai tờ giấy 500 đưa cho Lan:
– Em đưa cho chị Sáu, nói là ông khách đó trả trước, còn phần eủa em sáng mai tụi mình tính sau.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.