Con Linh khóc lóc thảm thiết, ôm cứng lấy mẹ nó, một thằng Thái Lan xông lại gở tay nó ra, con Linh liều lĩnh cắn vào tay tên cướp thật mạnh, tên cướp kêu rú lên đau đớn, hắn tức giận nắm đầu con Linh toan quăng xuống biển, bà Hạnh hốt hoảng ôm cứng lấu thằng cướp và quỳ lạy nó như tế sao. Thằng xếp thấy vậy đưa tay chận lại, rồi không hiểu nghĩ sao nó bắt con Linh qua theo tàu của nó luôn. Tám người đàn bà bị bắt qua tàu chúng ngồi dồn cục như những người nô lệ thời trung cổ, bọn cướp đi tới đi lui nhìn ngắm, sau cùng chúng lôi hai người lớn tuổi nhất trong bọn đàn bà cho ngồi riêng một góc, con Linh cũng được chúng cho ngồi chung với bà ta. Còn lại sáu người, trong đó có mẹ nó, bọn nó bắt đầu ra tay hãm hiếp, con Linh chưa biết gì chỉ trơ mắt ngó, nó thấy người đàn bà đầu tiên chống cự mãnh liệt, sau gần mười phút bị người đàn bà cào cấu, cắn xé, thằng cướp không làm gì được, hắn đứng dậy không nói moat tiếng nào hắn nắm đầu người đàn bà kia quăng xuống biển. Sự việc xảy ra quá đột ngột đến nổi mọi người há hóc miệng kinh hải, không ai dám mở miệng than khóc thêm một tiếng nào nữa, trong khi đó bọn cướp vẫn cười lên hô hố, chúng đang coi như đang xem một trò chơi thích thú. Rồi cả bọn xông tới lôi hết đám đàn bà, đè ngửa ra sàn tàu hãm hiếp. Bọn cướp biển cởi hết quần áo đứng tồng ngồng coi thật là dị hợm, thằng nào thằng nấy tướng tá đều vạm vỡ, da đen xạm và đặc biệt là cu thằng nào cũng cương cứng to và sần sùi y như con cắt kè bông, nó tò mò đưa mắt nhìn thật kỹ, hình như cu thằng nào thằng nấy cũng lợm cợm giống như mụt cóc mọc xung quanh, bọn cướp thô bạo đè ngửa những nạn nhân của chúng xuống, dang chân họ ra rồi đút thẳng con cắc kè bông của chúng vào, những người đàn bà thét lên vì đau đớn, bọn cướp hứng lên vì hứng chí, chúng vừa nhấp nhấp lia lịa, vừa cười vừa nói bàn tán với nhau điều gì đó mà con Linh không hiểu, nó thấy bọn cướp không đánh đập mẹ nó nên nó cũng không khóc nữa. Con Linh đưa mắt nhìn lòng vòng, nó thấy những người đàn bà nằm dãy dụa, chịu đựng bên dưới tấm thân lực lưỡng của mấy thằng Thái Lan, có bà bậm môi, cắn răng có ngăn không dám khóc lóc nhưng nước mắt thì nhòe nhoẹt trên má, mấy thằng cướp hứng chí, chúng vùi dập những người đàn bà như những món đồ chơi không hơn không kém. Con Linh đưa mắt nhìn mẹ nó, nó ngạc nhiên không hiểu tại sao mẹ nó không khóc mà bà lại rên khe khẽ biểu lộ sự sung sướng khi thằng cướp đút con cắc kè bông cả nó vào lồn bà. Con Linh thấy mẹ nó nhỏng đít lên như hưởng ứng, hai tay bấu víu lung tung trong không khí, mắt bà lờ đờ như mất thần và miệng thì hít hà như ăn phải trái ớt hiểm. Con Linh còn nhỏ đâu biết gì, nhưng nó thấy mẹ nó càng lúc càng nồng nhiệt hơn, người bà giựt giựt như bị động kinh, và có một lúc bà gồng người uốn cong lên, hai tay ôm thằng Thái Lan cứng ngắc, miệng kêu thét lên như loài mèo trong cơn động tình, thì con Linh thấy hai người đàn bà ngồi với nó đưa mắt nhìn nhau như ngầm nói với nhau một điều gì đó.
Suốt một ngày một đêm, bọn chúng thay phiên nhau hãm hiếp mấy người đàn bà trẻ, rồi sau khi đã chán chê, chúng xô họ trở xuống chiếc thuyền nhỏ rồi chặt dây bỏ đi. Qua ngày hôm sau thì họ may mắn được một chiếc tàu buôn cứu vớt rồi đưa họ đến trại tị nạn. Kể từ ngày đó hình như không ai bảo ai, gần như mọi người đều cố xa lánh hai mẹ con nó, họ thì bảo nhau bà Hạnh là một người đàn bà dâm đãng. Mà quả thật vậy, đến trại chưa được một tuần lễ bà Hạnh đã cặp bồ hết người này đến người khác, cho đến ngày hai mẹ con lên đường đi Mỹ định cư mười năm về trước. Con Linh vẫn nằm úp mặt xuống giường, nó muốn được yên tĩnh trong căn phòng riêng của nó, nhưng đến lúc tiếng cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, nó nghe tiến chân hai người bước vào rồi cánh cửa đóng lại, tiếng ổ khóa gài lóc cóc thì tự nhiên nó nín thở nghe ngóng. Cái giường của con Linh chỉ cách giường bà Hạnh một bức vách mỏng, từ bên kia giọng bà Hạnh và ông Hùng hạ xuống thật nhỏ, con Linh cố ý lắng nghe nhưng nó chỉ nghe tiếng mẹ nó cười khúc khích từng chập xen lẫn tiếng vật lộn thình thịch trên giường bên phòng bà, rồi thì tiếng cởi quần áo sột soạt, tiếng bà Hạnh rên ư ứ trong cuống họng. Tiếng giường nệm chuyển động, tiếng chóc chóc như chó liếm dĩa, rồi bà Hạnh dường như không còn kiềm hãm được nữa bà cứ rên siết lên từng chập. Con Linh cảm thấy máu nó chảy mạnh, người nó nóng hừng hực, nó muốn làm một cái gì đó nhưng nó lại vẫn nằm yên, nín thở lắng nghe. Phòng bên kia bà Hạnh vẫn rên siết lên từng hồi nghe thật dâm đãng, như một phản ứng tự nhiên con Linh đưa tay xoa nhè nhẹ nơi phần dưới thân thể, nó thấy xung quanh hai mép lồn của nó giờ như đã thấm ướt hết cả tự bao giờ, ở cái lứa tuổi mười bảy như nó chưa được nẩy nở trọn vẹn, nhưng sự thèm khát một hơi hướng đàn ông cũng mãnh liệt không thua gì mẹ nó, bàn tay nó xoa tới đâu, da thị nó như bốc cháy tới đó, máu nó dồn dập chảy mạnh như muốn vượt thoát ra khỏi tấm thân đang tràn trề nhựa sống của một cô con gái vừa tròn mười bảy tuổi.