Nữ nhân trên ngựa cười nói giọng nhỏ nhẹ:
– Cô nương cho ta xin một bộ quần áo và một chỗ tắm, ta sẽ trả tiền!
Nàng chủ vâng dạ, bảo nữ nhân ngồi đợi rồi vào chuẩn bị một bồn tắm nhỏ cùng bộ y phục để sẵn cạnh đấy. Nguyệt Thư nghe bảo đã chuẩn bị xong bồn tắm thì hí hửng vào ngay. Ngâm mình trong làn nước mát giữa tiết trời oi bức thật vô cùng sảng khoái. Nàng ngồi ngâm mình trong bồn mà tận hưởng cảm giác mát mẻ ấy. Chủ quán nước xong việc thì đi ra. Thấy hai tên thảo khấu mặt mũi nhăn nhó đang bị cột vào trụ nhà thì cảm thấy ái ngại, hỏi nhỏ:
– Còn…còn hai vị đai gia này…!
Nàng nói thanh âm khá nhỏ. Cơ hồ chỉ người bên cạnh mới có thể nghe được. Nhưng Nguyệt Thư công lực thâm hậu, từ bên trong đã nghe thấy thanh âm của nàng liền nói vọng ra:
– Đừng dây vào chúng, bọn chúng là sơn tặc đấy!
Nàng chủ quán nghe thấy thế bất giác vô cùng kinh sợ, miệng lắp bắp:
– Sơn…sơn tặc ư?!
Nguyệt Thư đáp:
– Phải, bọn chúng là sơn tặc đấy, khó công lắm ta mới bắt được, cô cứ đem cho chúng xô nước để uống là được rồi, không cần để tâm đến làm gì!
Nàng chủ quán hỏi lại:
– Thế…cô nương là quan quân triều đình à?!
Nguyệt Thư đáp lời nàng bằng một giọng gắt gỏng:
– Chuyện của người khác thì đừng nên nhúng mũi vào mà mang hoạ!