VN88 VN88

Em còn bé lắm chị ơi – truyện cực dâm

– Là cậu đó à! Mấy tháng nay không gặp cậu, học hành ra sao rồi?
Bác bảo vệ già trong trường này đã quen thuộc rồi, tuy đã già nhưng vẫn còn đủ sáng suốt nhận ra tôi đó mà.
– Dạ bác vẫn khỏe chứ, cháu khoẻ mạnh lắm nhưng chơi suốt cả mùa hè đó.
Tôi vừa trả lời vừ ngó dáo dát, dường như bác hiểu được ý nên tiếp lời tôi:
– Đến tìm chị họ của cậu đó hả, dạo này cô Thảo làm việc trễ lắm, đã gần hết rồi mà cô vẫn đến lớp cứ hì hục đọc và viết gì đó. Thật là người tận tụy hiếm có với học sinh mà.
– Dạ cám ơn bác, cháu vào thăm chị họ dạy.
– Cậu và cô Thảo khi nào về thì gọi tôi ra khóa cổng trường nhe, tôi đi nghỉ chút đây. Thật là già rồi yếu mà.

Tôi mỉm cười với ông bảo vệ già, chẳng phải vì thông cảm với tuổi già của ông mà bật cười vì chị và tôi dưới mắt nhìn của người ta là chị em họ đó mà. “hì, cứ mỗi đêm thấy bọn tôi làm việc thì lão sẽ giật mình, chết vì đứng tim trước những cảnh rực lửa cho xem, cái lão già! Không biết hưởng thụ được bao nhiêu mà gân cốt yếu qúa.” Vừa nghĩ, tôi vừa chạy thọc vào trường, ở cuối dãy hành lang các lớp học, có một phòng vẫn còn ánh đèn kia mà.

Qua khung cửa sổ, chị vẫn ngồi tư thế ấy, cái tư thế thân thương ấy, một tay chống lên khuôn mặt trái xoan yêu kiều tay kia cầm bút hí hoáy viết. Chị đã đeo kiếng rồi sao? Trong chị thật khác lạ với đôi kính trắng, toát lên một vẻ thần thánh và tôn nghiêm đến lạ kỳ trong mái tóc được búi cao, trước trán lòa xoà những cọng tóc dài làm nửa ẩn nửa hiện đôi mắt to, long lanh. Tiếng ve nức nở hay cõi lòng tôi xôn xao trước một tà áo dài xanh ngọc thướt tha. Tôi nhớ chị qúa! Nay được ngắm cho thoả thuê. Đằng sau làn vải mỏng lo ro chiếc cooc xe mà từng nghịch ngợm bóp nắn, cái quần sa teng tuy thật kín nhưng vẫn không che đậy được nhưng con bươm bướm được thêu trên quần lót đó, cái mà tôi rất thích khi chị mặc và đã nhiều lần thô bạo tuột phăng đi vì không chịu nỗi khao khát.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.