Cả bọn rú lên cười. Một cô nào đó nhanh nhẹn mở còng cho chàng rồi lôi hai tay chàng ra phía trước, trói bằng dây da và giật giật ra hiệu cho chàng bước tới, cứ như … người đẹp dắt chó đi dạo. Lê Phan ngoan ngoãn đi theo, thầm đếm bước xem chiều dài của gian phòng đến đâu. Đám ma nữ đưa chàng Lê ngồi vào một chiếc ghế da có lẽ đặt dựa tường, treo ngược hai tay chàng lên rồi cột dây vào thành cửa sổ. Lê nghe có tiếng xe hơi chạy rần rật ngoài đường, xa xa. Có lẻ đã xế chiều, giờ tan sở. Gió mát thổi từ cửa sổ sau lưng chàng vào, tiếng lá cây lao xao bên dưới. Kiểm điểm các sự kiện mà chàng thu nhận được chỉ bằng tai nghe ngóng và bước chân, Lê hình dung ra nơi nầy : đây phải là một phòng ngủ lớn, trên lầu hai của một tòa nhà nằm trong vườn, xa đường lộ. Biệt thự của ai mà để cho năm cô sinh viên chịu chơi nầy dùng trong cả một ngày ? Có lẻ chủ nhân đi vắng cho nên một cô lộng hành rủ lủ bạn về nhà làm quỷ đây !
Bầy ma nữ ngồi trên thảm, bày thức ăn ra rồi thay phiên nhau đút cho chàng Lê ăn. Họ mua toàn là những món ăn nhiều ca lô ri , khá đắt tiền: pizza đồ biển, steak fi lê mi-nhông, súp
tôm càng, rượu chát thơm ngon . ” Tẩm bổ cho con mồi đây chứ gì “, Lê buồn cười nghĩ thầm. Sau “cơn hoạn nạn” nầy, chàng phải ăn kiêng cử lại cho thân thể nhẹ nhàng để còn dự trận đấu vô địch sinh viên tiểu bang vào cuối tuần tới. Bây giờ cứ tha hồ ăn uống đúng mức để thắng … trận đấu này! Vừa nhai nhồm nhoàm, Lê vừa gợi chuyện :
– Các em tổ chức thế này vui đấy nhé ! Xong … việc là chia tay, chẳng ai biết ai là ai. Có bao nhiêu cậu may mắn được các em bắt cóc rồi ? Tuyển lựa theo tiêu chuẩn nào vậy ?