Passionate vừa rũ người ra vì thấm mệt thì ở phía dưới, ma nữ Hà Thành đã kéo dương vật của Lê ra khỏi bướm của Passionate và nút nó chùn chụt ngon lành như cô nữ sinh thưởng thức cây kem lạnh. Biết Hà Thành đã nóng máy cực điểm và chiếc lưỡi nhọn hiếm có của nàng gây cho thằng bé của chàng một cảm giác nôn nao khó tả, Lê Phan quát lên một tiếng. Chàng đẩy Lacôme đa mao và Gấu Chanel sang một bên, bế thốc Hà Thành lên để ngồi trên bụng chàng và thoắt một cái, dương vật vẫn còn cứng của chàng đã chui tọt vào âm hộ láng lẩy những nước nhờn của nàng. Không hiểu chim đớp bướm hay bướm hút chim mà hai bộ phận ráp vào nhau một cách mau mắn , gọn gàng như vậy.
– Em bú anh tài tình quá, Hà Thành ơi ! Anh đã quá ! Anh…hiếp em bây giờ! Em chịu không?
Nàng trườn trên người chàng, gắn miệng vào miệng chàng, lùa lưỡi vào răng chàng, nói qua hơi thở dồn dập :
– Ừ ! Em cho phép anh hiếp em đó , anh yêu ! Mạnh vào ! Em chờ đợi từ trưa đến giờ !
Hai thân hình ôm chặt lấy nhau không còn chổ hở. Chàng dập, nàng hẩy. Tiếng hai bộ phận sinh dục thúc vào nhau quyện trong chất nhờn phát ra một loại âm thanh độc đáo, tưởng như không có một âm thanh nào trên thế giới mà giống được. Lê Phan quả xứng danh là lực sĩ, trên sân đấu bóng cũng như trên giường hành lạc. Vừa mới xuất tinh mà chàng lấy lại phong độ được liền, thằng bé vẫn căng phồng, tấn công bướm của Hà Thành tới tấp. Chàng và nàng quả xứng tài đồng sức, chiếc giường như nổi sóng phong ba, tưng liên hồi vì hai thân hình dập vào nhau như điên cuồng. Có lẻ hai ma nữ kia … chóng mặt, đã tụt xuống giường chạy lại dành chiếc ống nhìn qua màn đêm để xem cảnh “dâm nữ đấu anh hùng”.