Lúc lâu sau, thấy bố nó đi vào phòng và ngồi xuống bên cạnh lay lay bờ vai nàng. Nga uể oải quay lại nhìn chồng, có vẻ như ông ấy đã uống vài li rồi.
– Dậy đi em, cả nhà đi ăn rồi tối anh phải tranh thủ đi công chuyện – Chồng nàng nói.
– Mấy giờ rồi anh, sao ăn sớm thế. – Nga hỏi lại.
– Sớm, mới 4h chiều thôi, nhưng anh phải đi lúc 6h nên mình đi ăn luôn.
– Vậy anh đi rồi về ăn cũng được. – Nga vẫn nằm, chưa muốn dậy.
– Chẳng biết bao giờ xong việc đâu. – Anh đứng lên, có vẻ vội.
– Việc gì mà bận rộn thế, không có kế hoạch trước à? – Nga ngồi dậy.
– Ừ… Vừa nãy thôi mới quyết định, thôi em dậy thay đồ đi. – Anh nói và đi ra ngoài.
Cả nhà lên xe đi lòng vòng qua vài con phố đông đúc trong giờ cao điểm. Thằng Bách với mẹ ngồi im lặng ở ghế sau, không ai nói câu nào. Xe dừng lại trước một nhà hàng quen thuộc của gia đình. Còn khá sớm so với giờ ăn tối nên nhà hàng chỉ lác đác vài bàn có người. Bữa ăn diễn ra trong lặng lẽ, bố thì mải nghĩ về công chuyện sắp tới, mẹ thì dường như vẫn còn giận, nó cũng không biết nói chuyện gì đành cắm cúi ăn cho xong bữa.
Thả hai mẹ con xuống trước nhà, bố nó lại đi. Hai mẹ con vào thang máy, vẫn im lặng. Nó ghét những khoảnh khắc thế này.
– Mẹ muốn mắng chửi gì con cũng được nhưng đừng im lặng thế – Nó lên tiếng.
Vẫn im lặng. Mẹ nó chăm chăm nhìn những con số chỉ tầng đến đang nhảy.
– Mẹ nói gì đi chứ. – Nó gặng hỏi.
– Mẹ chẳng có chuyện gì để nói cả. Và con cũng đã nói không muốn nói chuyện với mẹ nữa kia mà. – Mẹ vẫn thản nhiên nhìn những con số.
– Thì thôi vậy, nhưng con muốn nói là con chưa làm gì cô Nhung cả, cô ấy cũng vừa lên thì mẹ đến đấy thôi.
– Chưa làm gì… Con tưởng mẹ tin điều ấy. – Mẹ kéo dài giọng vẻ chế giễu.
– Thật sự là thế mà, mẹ đi mà hỏi cô Nhung xem. – Nó vẫn cố thanh minh.
– Chẳng nhẽ cô ấy thú nhận. – Mẹ đáp với vẻ thờ ơ.
– Nếu con làm thế, cô ấy chẳng làm toáng lên ngay ấy chứ.
– Đúng, nếu cô ấy không đồng ý. Còn cả hai thuận tình thì dĩ nhiên cả hai cùng phải che dấu.