Bọn họ đã sắp đặt trước để đưa mình vào bẫy. Nàng uất nghẹn trong cổ không nói nên lời. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa, nàng định vùng đứng lên thì chuông điện thoại của lão reo vang… Lão rút tay ra khỏi quần nàng, vớ lấy điện thoại đưa lên tai rồi chỉ “ừ” một tiếng và cúp máy.
– Chồng em đang lên đấy. – Lão nói và rời khỏi chỗ bên cạnh nàng, trở về chỗ cũ.
Nga mừng rỡ như vừa thoát nạn. Nàng vội kéo khóa quần lên và lấy ống tay áo chùi nước mắt. Chỉnh trang lại tư thế cho ngay ngắn nàng ngồi nhìn ra cửa ngóng đợi chồng.
– Đây là số của tôi… Nếu em muốn cứu chồng, cứu khối tài sản khổng lồ kia thì hãy gọi cho tôi. Càng sớm càng tốt. Một tuần sau thì không còn cách gì để cứu được nữa… Nhớ kỹ nhé.
Lão chìa ra trước mặt nàng một tấm giấy nhỏ như cái card visit nhưng chỉ in duy nhất một dãy số. Nga liếc nhìn qua rồi vội cầm lấy nhét vào túi áo. Đúng lúc ấy cửa bật mở và chồng nàng hồ hởi cầm tập hồ sơ bước vào.
– Đây rồi anh… Em phải giải thích mãi với cậu kia mới được cậu ấy đưa lại cho đấy.
– Được rồi. Cứ để đây. Gọi món đi, vừa ăn ta vừa nói chuyện. – Lão nhận tập hồ sơ từ tay chồng nàng.
Nga cúi mặt nhìn chăm chăm xuống bàn không dám ngẩng lên nhìn chồng cũng như nhìn con người kia, kẻ đã làm nàng chết đứng trong xấu hổ và sợ hãi suốt mấy phút vừa qua.