Rồi cũng tới nơi, cả nhà bác ra đón, hôm nay là chủ nhật. Bác nó kia, vẫn giống với hình dung của nó, bác gái cũng thế, vẫn tươi cười như hồi nào. Nó nhìn quanh, cô chị nó kia, đang sách giùm nó cái vali. Không, chị ấy đâu có cao như mình nghĩ, chắc đến tai mình thôi. Khi mọi người đã vào cả trong nhà, nó đưa mắt tìm cô chị, đang đứng ở cạnh cầu thang, nó bẽn lẽn ra chào để ước lượng xem chị có cao bằng mình không. Không, chỉ đến tai nó thôi. “Đúng như mình nghĩ”. Chị cười với nó, gương mặt rạng rỡ, hàm răng trắng đều tăm tắp. Chị xinh quá, nó thầm nghĩ, giống mẹ mà. Nó vui vì cuộc sống mới sắp bắt đầu với những người họ hàng này.
*
* *
Nó bắt đầu năm học, lớp nó đông quá, đứa nào cũng ồn ào, chỉ có nó là khép nép. Con gái trong lớp hay nhìn trộm nó, một thằng trắng trẻo, đẹp trai nhưng nhút nhát. Chúng nó biết ngay nó là con nhà giàu vì những thứ trên người nó. Trong lớp chẳng đứa nào có thể có những đồ hàng hiệu thật như nó, dù bọn con trai con gái trong lớp tỏ ra phô trương ta đây chẳng kém ai nhưng nếu đứng bên cạnh nó thì các chàng và các nàng tự thấy kệch cỡm. Vẻ giản dị của nó toát lên sự sang trọng, quý phái mà không hào nhoáng phô trương.
Anh chàng nhà quê giàu có không để ý đến điều đó, nó không biết đồ hiệu thật và giả là thế nào, chỉ thấy bọn con gái ăn mặc như thế thì thích lắm, khác hẳn bọn con gái thị xã. Khép mình trong vẻ kín đáo e dè nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi những cái eo lưng thon lẳn sau làn áo thun, những cặp mông căng lắc qua lắc lại cùng nhịp bước của các nàng. Lắm hôm nó trố mắt vì các nàng ngồi bàn trên với cái quần cạp trễ hở cả nửa cái quần lót với mảng da thịt con gái trắng hồng, mịn như lụa. Và bắt đầu nó thấy tò mò về giới nữ, điều mà lâu nay nó không mấy để tâm.