Tắm xong, Nga bước ra ngoài, những tưởng không có ai nên nàng không mặc quần áo, mà cũng chẳng có cái gì để mặc, chỉ cầm tấm khăn tắm vừa đi vừa lau. Bất chợt ngẩng lên thấy một người đàn ông đứng sững giữa phòng đang nhìn mình chăm chú, nàng hét lên sợ hãi vội tung tấm khăn ra che trước người.
– Anh là ai? Sao anh vào được đây. – Nàng co rúm người lùi lại cửa phòng tắm.
– Cô đừng sợ. Tôi thấy cô thức dậy đi loanh quanh nên đến để xem cô có cần gì không. – Người đàn ông ôn tồn đáp lời.
– Sao anh biết tôi đi loanh quanh, tôi có thấy anh đâu. – Nga ngạc nhiên hỏi lại,
– Ở đây có camera khắp nơi mà, cô không để ý à? – Người ấy cười nói.
– Ôi thôi chết, thế à… – Nga ngước mắt nhìn quanh, quả nhiên có một cái ở góc phòng đang chĩa ống kính đen ngòm xuống phía cô. “Chết thật, thế này thì bao nhiêu cảnh trụy lạc đêm qua nó ghi hình hết lại rồi còn gì”, Nga sợ hãi cứng cả người.
– Sao vậy cô? – Người kia lại hỏi.
– Không… Không sao, tôi chỉ ngạc nhiên thế thôi. Anh ra ngoài đi để tôi mặc quần áo.
– Thì tôi mang đồ vào cho cô thay đây.
Bấy giờ Nga mới để ý trên tay anh ta đang đỡ bộ đầm đẹp mà nàng được mua hôm qua cùng vài thứ đồ lót. Thấy anh ta mang những thứ đó của mình nàng hơi ngượng, bèn nói.
– Anh cứ để đấy cho tôi…
– Cô còn cần gì nữa không? – Anh ta hỏi tiếp
– Tôi mặc vào xong đã… Cám ơn. – Nàng đáp.
Người kia đặt các thứ xuống giường rồi quay gót đi ra ngay. Nga vội vàng mặc đồ vào. Xong, nàng gọi to người đàn ông ban nãy:
– Tôi xong rồi, anh vào đi.
Người ấy quay trở lại, bây giờ Nga mới nhìn kỹ anh ta mặc bộ đồ như nhân viên gác cửa khách sạn, nàng đoán anh ta là người phục vụ nên không còn sợ hãi như lúc đầu.
– Tôi muốn ra khỏi đây. Anh gọi cho tôi một chiếc xe nhé.
– Tôi được dặn khi nào cô dậy thì chuẩn bị bữa ăn và đưa cho cô cái này. – Người đó chìa cho Nga một mảnh giấy.