Nàng cúp máy và gọi cho con. Nàng không có chìa khóa nhà nó, và nàng chờ nó về để cùng đi ăn. Chờ một lúc thì nó về, nhìn thấy mẹ mặc thật diện nhưng gương mặt mệt mỏi nó tỏ ra lo lắng. Nàng xua tay ý bảo nó đừng quá để tâm rồi leo lên sau xe nó. Bây giờ nàng chỉ cần một bữa thật ngon rồi đi ngủ, ngày mai muốn ra sao thì ra.
Hai mẹ con ăn chậm rãi, nó rất lo lắng nhưng cứ hỏi thì mẹ lại gạt đi nói rằng có việc gấp xuống đây làm thay bố, và không quên nhấn mạnh bố cũng sẽ xuống ngay thôi. Nó buồn, thấy có vài ngày mà mẹ nó thật khác, rất xa lạ và đầy toan tính chứ không hiền dịu tươi cười như mọi lần. Nó lờ mờ đoán được công việc làm ăn của nhà đang gặp khó khăn, nhưng nó không dám hỏi vì cũng chẳng biết gì mà hỏi. Ăn xong, hai mẹ con về nhà. Mẹ lẳng lẳng đi vào phòng, nó vào theo, đứng sau mẹ nó ôm lấy hai vai lo lắng hỏi:
– Mẹ làm sao vậy?
– Không… Mẹ không sao… Nhưng con đừng đụng vào người mẹ. Mẹ đang rất mệt. – Mẹ gỡ tay nó ra khỏi vai mình, tránh xa nó ra một bước.
– Con không có ý đó… Con chỉ thấy mẹ rất khác. Có chuyện gì vậy mẹ?
– Không có gì đâu. Vài rắc rồi nhỏ… Nhưng đã được giải quyết rồi. – Mẹ mở tủ tìm bộ đồ mặc trong nhà.
– Chuyện làm ăn của bố phải không?
– Ừ, nhưng xong rồi… thôi con về phòng đi. Mẹ muốn ngủ một giấc.
– Vâng… có cần gì mẹ cứ gọi con.
– Ừ, mẹ không cần gì đâu.