Mẹ nói rồi xua tay ra hiệu cho nó đi ra để mẹ thay đồ. Nó đi ra và khép cửa lại, nó không buồn vì điều đó mà chỉ thấy lo lắng cho mẹ. Rõ ràng là chuyện không đơn giản như mẹ nói, nó thấy sự lo âu mệt mỏi trên gương mặt của mẹ. Nó trở về phòng mình nằm vắt tay lên trán mà trong lòng thấy bất an khó tả.
Buổi chiều ngủ dậy, nó đi sang phòng mẹ, vẫn thấy cửa đóng im ỉm. Nó không gõ cửa, nhẹ nhàng xoay nắm đấm hé cửa ngó vào trong. Mẹ vẫn nằm trong chăn ngủ say sưa. Nó rón rén đi vào đến bên giường ngắm nhìn mẹ. Gương mặt mẹ nằm nghiêng chìm trong chiếc gối to ấm áp, nét đẹp dịu dàng thanh thoát. Nó ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cho thật kỹ, chưa bao giờ nó nhìn mẹ kỹ và lâu như vậy, càng nhìn càng thấy mê mẩn. Hơi thở nhè nhẹ của mẹ phả ra ngay dưới mũi nó, nó hít hít cái hương vị ngầy ngậy đó một cách ngây ngất. Nó muốn thò tay vào trong chăn quá nhưng nhìn mẹ đang ngủ ngon lành nó không nỡ. Lòng bồi hồi xao xuyến, nó đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Rất muộn mẹ mới thức dậy. Nó nghe tiếng mẹ gọi vọng vào từ gian giữa.
– Bách ơi, dậy chưa con… Bếp núc có gì không, hay lại phải ra ngoài ăn.
Nó vội mở cửa phòng chạy ra, thấy mẹ đang lúi húi bên bàn bếp.
– Không có gì đâu mẹ ạ. Con có ăn ở nhà bao giờ đâu. Ra ngoài ăn thôi mẹ ạ. – Nó nói.
– Ừ… Vậy đi thôi, trời sắp tối rồi. – Mẹ nói và ngẩng lên nhìn nó. – Con sao vậy. Làm gì mà nhìn mẹ như người ngoài hành tinh thế.
– Không… không có gì ạ. Chỉ là con thấy mẹ là lạ thôi. – Nó lúng túng khi nhận ra mình đang nhìn mẹ một cách soi mói.
Mẹ khẽ cười lắc đầu:
– Mẹ chỉ hơi mệt thôi, nhưng giờ thì ổn rồi. Nào thay đồ rồi đi thôi con.
Nó quay vào trong thay đồ, tiết trời đã ấm dần lên nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh. Hai mẹ con ra khỏi nhà chuẩn bị ăn bữa tối. Vừa đi Nga vừa nghĩ thầm: nếu chuyến hàng đổ bể thì đến ăn ở nhà cũng khó chứ nói gì đến ăn tiệm suốt thế này, thằng Bách xưa nay không quen làm gì cả không biết sẽ xoay sở thế nào. Cầu mong cho mọi chuyện suôn sẻ.