Nga đứng dậy tắt TV đi về phòng, nàng tắt bớt đèn và đi lại giường. Ngủ suốt buổi chiều và chập tối lại ăn một bữa khá no nên bây giờ thấy khỏe khoắn lạ thường, muốn đi ngủ tiếp mà đầu óc cứ tỉnh như sáo. Nga nghe có tiếng động lạch xạch ngoài phòng khách, nàng đoán là thằng Bách đã học xong rồi và đang tha thẩn làm gì ngoài đó. Nghĩ tới nó nàng thấy tội tội, từ trưa tới giờ cứ lủi thủi bên cạnh mẹ một cách sợ sệt. Chắc cũng muốn mẹ lắm nhưng không dám, có lẽ cũng nên chiều nó một tí vậy. Nga gọi to vọng ra ngoài:
– Bách à… Con học xong chưa?
– Vâng, con xong rồi.
– Vào đây mẹ bảo.
Cửa mở và thằng Bách lò dò đi vào. Nó quì xuống bên giường nhìn mẹ băn khoăn hỏi:
– Vâng, có chuyện gì không mẹ?
– Trông con buồn bã lắm. Lại gặp chuyện gì hả? – Nàng vẫn nằm trong chăn, đưa tay vuốt tóc con. Nàng hỏi để mà hỏi vậy thôi chứ nàng thừa biết nó buồn vì chuyện gì.
– Con thì không sao. Con chỉ thấy mẹ khác khác… hình như mẹ đang lo lắng điều gì ấy.
– Không đâu con. Mọi việc ổn mà. – Nàng mỉm cười với con.
– Vâng… thế thôi… mẹ ngủ đi. – Nó ngập ngừng định đứng lên.
– Lên đây nằm với mẹ. – Nàng mở chăn ra, nhìn nó với ánh mắt âu yếm.
Thằng Bách hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười sung sướng leo lên chui vào chăn với mẹ. Nàng trùm chăn qua vai nó ôm nó kéo sát vào mình. Bách hồi hộp áp người sát vào cơ thể nồng nàn của mẹ. Nó run run không biết nên làm gì, chỉ dám vén lưng áo mẹ lên luồn tay vuốt ve dọc tấm lưng trần mịn màng của mẹ, nó thấy rằng mẹ không mặc áo lót.
– Con thấy mẹ có đẹp không?… So với cô Nhung thì thế nào? – Nàng ghé sát vào mặt con thì thào.
– Mẹ đẹp nhất… Con không biết cô Nhung… được ôm mẹ thế này là con thấy sung sướng nhất rồi. – Nó run rẩy ghé sát gần đôi môi của mẹ.
– Cũng vì con mà mẹ mắc tội với bố đấy… Biết không? – Nàng ngửa mặt lên, hơi thở của nó quện ngay sát mũi nàng.
– Con cũng biết vậy… Nhưng con yêu mẹ quá. – Nó hít thật sâu mùi hơi thở của mẹ, thấy trong lòng xốn xang rạo rực.
– Con hư lắm…