Nó ra sân bay rất sớm, làm xong thủ tục vào phòng chờ mà vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ra cửa. Nó hồi hộp ngồi rung đùi đếm từng phút trôi qua. Chợt nhớ rằng mình chưa một lần đến Đà Nẵng, chẳng biết gì về cái thành phố đó cả. Ăn ở đâu, chơi ở đâu, nghỉ ở khách sạn nào? Ôi trời, lớ ngớ thế này thì quê với chị Trịnh lắm. Nó móc điện thoại ra gọi cho thằng bạn cùng lớp, thằng này người Đà Nẵng chắc là giúp được mình đây.
– Alo… Mày hả? Tao có việc gấp phải vào Đà Nẵng, một mình thôi. Mày chỉ giúp tao mấy địa điểm ở trung tâm nhé. Khách sạn nào sang trọng, nhà hàng nào nổi tiếng, vân vân… Đọc chậm thôi để tao chép lại, tao đang ở sân bay.
Nó chạy lại quầy bar xin mảnh giấy và cây bút, ghi lại cẩn thận những nơi chốn mà thằng bạn nhắc đến. Xong, cám ơn, cúp máy. Giờ thì sẵn sàng rồi, lên đường thôi.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng lúc quá trưa. Bụng đói cồn cào, nó vẫy taxi về trung tâm thành phố, tới cái khách sạn mà thằng bạn chỉ cho. Chà chà, khách sạn 5 sao hoành tráng quá, tốn tiền đây, nhưng mặc kệ, phải làm cho bà chị choáng mới thích. Nó đường hoàng tiến vào sảnh đi lại quầy lễ tân. Một cô gái rất xinh nhoẻn cười chào làm nó thấy nôn nao.
– Chào em – Nó mạnh dạn lên tiếng, mặc dù biết chắc cô gái kia hơn tuổi nó. – Anh không đặt phòng trước vì vội quá, không biết khách sạn còn phòng không nhỉ?
– Dạ, chỉ còn phòng Junior-Suite thôi anh ạ. – Cô gái lễ phép trả lời.
– Là phòng như thế nào nhỉ? – Nó băn khoăn vì chưa bao giờ tự đi đặt phòng thế này.
– Là phòng đắt nhất ở đây. Nó rộng khoảng 50m2, view nhìn đẹp, có giường đôi rất lớn, có không gian làm việc và tiếp khách, có các phương tiện nghe nhìn hiện đại, kết nối không dây, ăn sáng trong phòng VIP, massage miễn phí…
– Thôi được rồi, cho anh cái phòng đó, bốn đêm. – Nó giơ tay ngắt lời cô gái.
– Dạ vâng. – Cô gái không giấu nổi ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ. – Anh cho em xin chứng minh thư ạ.
– Ở đây có ATM không em? – Nó hỏi trong khi đưa CMT cho cô gái.
– Dạ có, ngoài sảnh kia anh. – Cô gái đưa tay chỉ.
– Tốt rồi, tính tiền phòng cho anh luôn nhé. – Nó hồ hởi.
– Dạ…