Nó chờ một lát rồi nhận hóa đơn từ tay cô gái, nhìn con số in bên dưới nó thoáng chau mày cầm cái hóa đơn đó đi ra ngoài sảnh rút tiền. Đứng mỏi cả chân nó mới rút xong số tiền đó. Nhìn số dư còn lại, nó thở phào nhẹ nhõm, vẫn đủ ăn chơi thoải mái trong mấy ngày. Nó ôm đống tiền vào bàn lễ tân trước con mắt ngạc nhiên của cả đám lễ tân và mấy người khách đang đứng trước quầy. Nó nhận phòng và đi theo người bồi đang xách đồ của nó đi trước dẫn đường.
Chiều muộn, khoảng 6h, nó thức dậy sau một giấc ngủ ngon. Vươn vai ngồi dậy trên cái giường to đùng, nó ngắm nghía xung quanh. Phải nói là đẹp, rất đẹp và sang trọng. Đã từng đi nghỉ cùng bố mẹ ở một vài nơi nhưng nó chưa bao giờ được ngủ trong một căn phòng lộng lẫy như thế này. Nó hài lòng khi nghĩ tới lúc dẫn chị Trinh lên đây, hẳn là bà chị sẽ tròn mắt kinh ngạc cho mà xem. Thôi, đến giờ đi ăn tối rồi. Gọi cho bà chị yêu quí đã nào.
Chuông điện thoại đổ dồn khi Trinh vừa trong phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn ướt sũng nước, đi lại cái kệ nhỏ ở đầu giường nơi chiếc điện thoại đang kêu, Trinh vừa cầm khăn tắm lau mái tóc. Ngó thấy số của nó Trinh hơi khó chịu, chị nhấc máy:
– Alo, Bách hả… Chị đang ở Đà Nẵng mà, em không tin à?
– Em biết rồi, nhưng chị đang ở khách sạn nào. Em cũng đang ở Đà Nẵng đây.
– Thế à… Em đi đâu đấy. – Trinh reo lên ngạc nhiên.
– Đi chơi thôi, định qua chỗ chị rủ chị đi ăn tối. Em biết nhiều nhà hàng độc đáo lắm.
– À… nhưng chị lại phải đi cùng đoàn rồi… tiếc ghê nhỉ. – Trinh ngập ngừng.
– Đoàn nào bắt buộc chị phải đi ăn cùng đâu… Chị nói là đến nhà người quen, họ cấm chị được à. – Nó tỏ vẻ hiểu biết.
– Ờ… cũng được… nhưng hơi ngại. Em đi có một mình thôi à?
– Một mình thôi, em đến đón chị nhé. Khách sạn nào nhỉ? – Nó mạnh dạn kết thúc sự vòng vo của chị.
– Ờ… thế nào nhỉ… hay để mai. Sáng mai chị được nghỉ buổi sáng. Chị em mình gặp nhau sau vậy. – Đúng là sáng mai chị được nghỉ để buổi chiều chuyển sang chuyên đề khác.
– Thôi, mấy khi cả hai chị em cùng ở đây… định bắt em ăn tối một mình hay sao? Em đang đi taxi ngoài đường đây, chị ở chỗ nào. – Nó nói quả quyết.
– Thôi được. Vậy đến đón chị ở khách sạn… nhé. Đến nơi thì gọi, cứ ngồi trong xe đừng chui ra, chờ chị xuống. – Chị dặn dò.
– Vâng. Em tới ngay. – Nó cúp máy, sung sướng nhảy cẫng lên.