Người phục vụ kéo ghế cho hai người và lễ phép đưa thực đơn cho cả hai. Nó mở ra chăm chú lướt qua một lượt, ngó thấy chị cứ lật qua lật lại, nó đoán là chị chưa biết món nào trong ấy rồi. Nó gọi món cho cả hai, những món nó đã từng ăn và thấy rất ngon. Nó cũng không quên gọi thêm một chai rượu vang hảo hạng rồi trả lại thực đơn. Chị thì chỉ cười, lắc đầu tỏ ý không gọi thêm gì nữa.
Món ăn được dọn dần ra, người phục vụ mở rượu rót vào hai chiếc li lớn. Chị định cản lại nhưng mùi rượu bay lên thơm nức khiến chị lại thôi. Nhấp một ngụm nhỏ, tuy thỉnh thoảng có uống và không biết gì về rượu nhưng chị cũng nhận ra rằng rượu rất ngon. Nó nhìn chị uống, mỉm cười và cũng nhấp một ngụm. Sau khi đặt chiếc li xuống nó nói:
– Sáng nay em nhìn thấy chị lên taxi, trong lòng buồn vô hạn… Thế rồi em chạy ra phòng vé, và bây giờ em ngồi ở đây.
– Ha… ha… ha… Thật không đấy. – Chị cười to, không để ý xung quanh mọi người nói chuyện rất nhỏ.
– Em nói dối làm gì. Em đi theo chị mà.
– Để làm gì… – Chị vươn người về phía trước, khuỷu tay chống lên cạnh bàn. Chị nhìn nó cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
– Thì đây, đưa chị đi ăn.
– Thế thôi hả… Vậy ta cùng ăn nào. – Chị cười rất tươi, gương mặt sáng ngời hạnh phúc.