Nó hoang mang kéo chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo ngơ ngác đi vào trong sảnh chờ chính. Chợt nó đứng sững lại khi nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng đằng xa chờ nó tiến lại. Đó là bà Minh Ngọc. Bà ấy bỏ cặp kính to đùng xuống, cười rất tươi:
– Ngạc nhiên hả? Mọi người xuống nhà máy, còn chúng ta thì đi Singapore.
– Singapore ạ? Làm gì bên đấy hả cô? – Nó sửng sốt, bây giờ mới hiểu vì sao cần có hộ chiếu.
– Chuyện làm ăn. Cứ đi khắc biết. Nào ta vào làm thủ tục thôi. – Bà ấy cười và khoan thai bước đi trước.
Nó đi sau lưng bà Minh Ngọc, tự nhiên thấy nể sợ bà ấy một cách lạ thường. Xưa nay hầu như nó không thấy sợ một ai cả, vì cứ ỷ thế có tiền vung ra và mọi người phải phục vụ. Bây giờ cun cút đi theo người đàn bà sang trọng này nó mới thấy trên đời này còn nhiều người ghê gớm hơn bố nó nhiều. Trả trách ông ấy từ lúc gặp mặt ở sân bay ngoài Hà Nội đã cứ xun xoe săn đón, quên bẵng luôn thằng con cưng. Chắc hẳn bà này phải giữ vai trò quan trong trong vụ làm ăn của bố mình nên ông ấy mới như thế, khác hẳn phong thái thường ngày của ông.
Thủ tục hải quan rất nhanh chóng vì bây giờ người ta đi Singapore như đi chợ. Thậm chí cán bộ hải quan còn chẳng thèm hỏi nó đi bao lâu, mục đích gì. Cứ thấy hộ chiếu phổ thông là hỏi “du lịch hả”, nó gật và dấu đóng cộp cộp. Vào đến trong phòng chờ cách li, lúc bấy giờ đã là 3h chiều, bà Minh Ngọc ngồi trầm ngâm xem một mớ giấy tờ gì đó. Nó ngồi xuống băng ghế nhưng ngồi cách một ghế chứ không dám ngồi sát bên, lặng yên không nói gì. Bà Minh Ngọc xem xét đống giấy tờ một lúc rồi cất vào vali, đoạn quay sang hỏi nó:
– Cậu đã sang Sing lần nào chưa?
– Dạ chưa ạ. Cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào. – Nó đáp.
– Thế à? Nước ngoài cũng không có gì ghê gớm lắm đâu. – Bà ta cười.
– Lần này đi sang đấy cháu phải làm gì hả cô? – Nó lo lắng hỏi.
– Thế này nhé. – Bà ấy quay sang vẻ mặt nghiêm trọng. – Thứ nhất là từ bây giờ trở đi không được cô cô cháu cháu nữa, phải gọi bằng bà và xưng tôi. Thứ hai, trong chuyến đi này cậu là thư ký của tôi. Cậu có biết tiếng Anh không?
– Dạ cũng ít ít thôi ạ. Cháu cũng đang học. – Nó sợ sệt.
– Lại cháu… – Bà ấy nhăn mặt. – Hãy xưng hô cho nó ra dáng đàn ông một tí, cậu cũng hơn 20 rồi còn gì.
– Vâng. – Nó đáp, thấy hơi căng thẳng.
– Còn tiếng Anh thì không cần nhiều đâu, có gì cần tôi sẽ nói lại với cậu.
– Vâng… tôi… có phải ghi chép hay sắp xếp lịch làm việc gì cho bà không? – Nó hỏi tiếp.
– Không. – Bà ta cười. – Tôi tự làm được hết, cậu chỉ cần đi theo thôi.
– Vâng, bởi vì tôi chẳng biết gì về công việc của một thư ký cả. – Nó mỉm cười đáp lại.
– Thì cậu sẽ tìm hiểu mà, rồi cậu sẽ thấy thư ký là một công việc hết sức thú vị. – Bà ta mỉm cười bí hiểm và đeo đôi kính to bự lên.