Nó quay gót đi ra, mặc cho nàng gọi với theo nó vẫn cắm đầu đi thẳng ra thang máy. Nàng chạy theo ra đến cửa toilet thì dừng lại nhìn theo thở dài, lắc đầu chán nản quay trở vào trong.
Nó xuống thẳng dưới phòng, ngã người ra giường buồn bã. Thế là hết, bao nhiêu tình cảm tốt đẹp hướng về nàng giờ đi tong cả. Nó thấy căm giận nàng vô cùng, con người xinh đẹp là vậy thế mà đi cặp với một lão già giàu có để moi tiền. Đồng tiền có sức mạnh ghê gớm như vậy đấy, lâu nay nó vẫn sử dụng sức mạnh ấy nhưng đã không nhận ra. Ước gì ta có thể mua được cái nhẫn khỉ gió gì mà nàng nói ấy nhỉ, có nó ta sẽ mua được tình cảm của nàng. Hừm… tình cảm được đánh đổi bằng chiếc nhẫn, nó sẽ kéo dài trong bao lâu, một tuần hay một tháng. Sau đó lại phải mua thêm một chiếc nữa à, như thể nạp tiền card điện thoại ấy à. Mẹ kiếp, thế thì cô ta khác gì cái điện thoại, cứ có tiền là dùng được, hết tiền là im thin thít. Thôi thế thì quên cô ta đi cho rảnh nợ, cái thứ tình bỏ tiền ra mua được ấy thì báu gì… Suốt cho đến tận trưa nó nghĩ ra đủ lý do để nhục mạ nàng, để cố quên nàng, nhưng càng cố quên nó lại càng nhớ hơn. Nó nhận ra rằng tuy thật xấu xa nhưng nàng là một điều gì đó thật đặc biệt mà không dễ gì nó gạt được nàng ra khỏi tâm trí mình.