VN88 VN88

Full Truyện sex của sinh viên thuê trọ mới 2015 – 2016

Ăn tối về, tắm rửa nghỉ ngơi chán chê mà vẫn không thấy bà Minh Ngọc đòi hỏi gì, nó thầm nghĩ chắc quả chơi lỗ đít buổi chiều vẫn còn khiến bà ta sợ hãi. Nó nằm bên cạnh sờ mó vuốt ve trong khi bà ấy lim dim xem một chương trình giải trí vớ vẩn gì đó trên TV, nó thủ thỉ:
– Buổi chiều tôi có làm mình đau lắm không?
– Đau tưởng chết đi được… Eo ôi nó căng rát, em không thể chịu nổi. – Bà ấy quay sang ôm lấy nó.
– Tôi xin lỗi mình nhé, tôi ích kỷ quá phải không? – Nó cười nhẹ nhàng.
– Không, mình không phải xin lỗi… Là do em không quen kiểu đó thôi. – Bà ấy âu yếm hôn lên mặt nó.
– Thế mình có thích tôi tập cho mình quen dần không? – Nó ỡm ờ nói.
– Thôi mình ơi, em sợ lắm… Chim mình cứ như cái dùi ấy… – Bà ấy giãy nảy.
– Thì thôi vậy. – Nó cười. – … Tối nay mình nghỉ nhé, dành sức đến mai, được không?
– Ừ, mình đi ngủ sớm nhé. – Bà ấy cười, rúc đầu vào nách nó.
– Mình cứ ngủ trước đi, tôi xuống bar hút điếu thuốc. – Nó vỗ về.
– Mình ra ban-công hút cũng được mà, việc gì phải đi đâu.
– Thôi, tôi xuống đó thư giãn một tí, cứ ru rú trên phòng buồn chết.
Nó buông bà ấy ra ngồi dậy, bà ấy cũng không phản đối gì để kệ nó tự do. Nó mặc quần áo vào và cầm theo ít tiền mở cửa đi xuống bar với một hy vọng mong manh được gặp em Vân ở đó. Xuống tới nơi, thấy rất đông khách, mới hơn 9 giờ, đúng vào giờ cao điểm của dân ngồi bar. Nó chọn một chiếc bàn trong góc, chiếc bàn mà hôm trước nó đã gặp em, nó ngồi xuống và đảo mắt tìm kiếm. Không thấy bóng dáng em đâu, nó buồn bã móc bao thuốc ra rút một điếu đưa lên miệng. Chợt một bàn tay bật diêm xòe cháy giơ ra trước mặt, nó giật mình quay lại và suýt thì kêu lên. Em Vân của nó đang nhoẻn cười đứng sau lưng, hai tay khum khum che gió một que diêm vừa bùng cháy. Nó quên cả châm thuốc vội vàng nói:
– Em ở đâu chui ra vậy?
– Ở ngay sau lưng anh thôi. – Nàng nói và dứ dứ que diêm đã cháy gần hết vào sát mặt nó. – Anh châm nhanh lên, bỏng tay em rồi này.
– Thôi đưa anh. – Nó nói và giật bao diêm trong tay nàng.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mỉm cười nhìn nó chăm chú như chờ đợi nó nói một điều gì đó. Nó châm thuốc, rít một hơi dài phả khói ra, bối rối tránh ánh mắt của nàng.
– Thế nào? Anh không định nói gì với em à? – Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
– Ông chú em đâu rồi? – Nó đáp lại bằng một câu hỏi.
– Anh đừng quan tâm đến ông ấy. Em hỏi anh cơ. – Nàng phẩy tay.
– Anh làm sao? – Nó cố tình lảng tránh.
– Em tưởng sẽ được một chàng tỉ phú trẻ dẫn đi mua nhẫn Cartier cơ đấy. – Nàng mỉm cười mỉa mai.
– Anh không phải là tỉ phú. – Nó cau mày.
– Vậy anh là ai? Sao anh lại tự cho mình cái quyền được to tiếng với em như sáng nay thế. – Nàng vẫn nói giọng châm chọc.
– Thì thôi… Anh rút lại những lời đó, coi như anh chưa nói gì. – Nó rít một hơi thuốc.
– Không, anh đã hỏi và em đã trả lời. Giờ đến lượt em hỏi… Anh là ai? Người đàn bà đó là gì với anh? – Nàng nghiêm mặt nhìn nó.
– Không là gì cả, bà ta là sếp của anh. – Nó cúi xuống tránh ánh mắt của nàng.
– Sếp với nhân viên khoác tay nhau thân mật quá nhỉ. Em cũng thích được làm việc ở công ty của anh đấy. – Nàng cười, ánh mắt giễu cợt.
– Thôi đi… Em muốn gì nào? – Nó xẵng giọng bực bội.
– Em làm sao mà muốn gì được ở anh. Bản thân anh cũng có khác gì em đâu. – Nàng ngả người dựa lưng vào thành ghế, khoanh tay trước ngực nhìn nó chăm chăm.
– Không phải như em nghĩ đâu. – Nó cảm thấy hơi xấu hổ.
– Vậy em phải nghĩ thế nào? Nhân viên nam trẻ khỏe đẹp trai, đi công tác ở cùng phòng với sếp nữ già… Em phải nghĩ thế nào cho đúng đây? – Nàng nhìn xoáy vào nó.
– Hoàn cảnh bắt buộc thôi… – Nó thở dài, thấy cơ thể như muốn sụm xuống. Nó không thể giải thích một cách dài dòng rằng tại sao nó lại bị bà ta đưa sang đây. Nàng sẽ không bao giờ tin điều ấy.
– Anh thấy chưa. Chúng ta đều vì hoàn cảnh thôi. – Nàng kết luận.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.