Sáng hôm sau, lên trên tầng thượng trong giờ ăn sáng, nó mừng rỡ khi thấy nàng và lão béo đã ngồi ở đó. Nàng cũng nhìn thấy nó nhưng ánh mắt nàng không giả vờ lơ đãng như mọi hôm mà gườm gườm nhìn lại nó. Nó khẽ mỉm cười với nàng rồi lấy đĩa đi chọn đồ ăn, bà Minh Ngọc đi sát bên cạnh nhưng không để ý tới ánh mắt trao nhau của hai người. Khi đã nhặt đủ vài món khai vị nó cầm đĩa đi lại gần bàn của nàng và lão béo, có một chiếc ghế trống cạnh nàng và nó đến bên chiếc ghế đó, đặt cánh tay trần đeo chiếc đồng hồ mới lên thành ghế và hỏi:
– Xin lỗi, tôi có thể lấy chiếc ghế này được chứ.
Nàng ngoảnh sang nhìn, hơi sững người khi thấy nó, nàng nhìn xuống cổ tay nó và suýt nữa thì kêu lên khi trông thấy chiếc đồng hồ. Ánh mắt nàng như dán vào chiếc đồng hồ đó với một vẻ ngạc nhiên không giấu nổi.
– Vâng, anh cứ dùng tự nhiên. – Lão béo nói thay cho nàng. – Rất vui vì gặp anh là người Việt, anh đi một mình à?
– Không, bạn tôi ở đằng kia. Cám ơn.
Nó nói và xách chiếc ghế ra chỗ bà Minh Ngọc, để lại nàng ngồi ngây ra với một dấu hỏi lớn. Bà Minh Ngọc ngạc nhiên khi thấy nó bê chiếc ghế về trong khi bàn vẫn còn thừa hai chiếc ghế nữa:
– Mình lấy làm gì nhiều ghế thế.
– À ừ… tôi hơi đãng trí, cứ tưởng thiếu ghế. – Nó cười xòa.