Chị ra khỏi giường, tìm đồ lót, váy áo. Mỗi thứ một nơi, chị nhặt chiếc xi líp cúi xuống xỏ chân vào. Nó đến sau lưng chị, nhìn đôi mông trắng phau tròn căng của chị mà thấy tiếc rẻ ngậm ngùi. Sao người đàn bà này không thuộc về riêng mình nhỉ, bao giờ mình mới có một người đàn bà của riêng mình? Nó thò tay vào giữa khe mông chị, lồn chị sờ thích quá, vẫn còn ướt nhớt cả tay. Chị kéo quần lót lên, quay lại nguýt nó một cái âu yếm:
– Thôi để chị về, hôm nay thế được rồi.
– Có hôm khác không hả chị? Nó ngập ngừng hỏi.
– Thôi, cứ biết thế đã. Chưa chi đã…
Chị bỏ lửng câu nói, nó không biết nói sao nữa đành tần ngần đứng nhìn chị mặc đồ, trong lòng cảm thấy luyến tiếc. Chị đi ra ngoài, nó xỏ vội chiếc quần vào chạy theo ra.
– Mặc quần áo nghiêm chỉnh vào chứ. Cậu định thế này ra mở cửa sao?
Nó lại chạy vào mặc áo rồi chạy ra. Khi ra tới cửa, nó ôm choàng lấy chị, chị đứng yên trong vòng tay nó một lúc lâu. Vuốt ve dọc sống lưng nó chị an ủi:
– Thôi nào… Cậu trẻ khoẻ, đẹp trai thế này khối con gái nó chạy theo thiếu gì. Đừng có yếu đuối như thế. Buông ra để chị đi nào…
– Nhưng em chỉ muốn mỗi chị thôi. Cho em số điện thoại, em sẽ gọi cho chị.
– Cậu điên à!… Chị đã có chồng rồi, cậu không nhớ sao.
– …
– Thôi, khi nào tiện chị gọi… Số của cậu thế nào.