Đến gần trưa bố nó phải lên phòng nó xem sự thể ra sao, thấy nó vẫn cuộn mình trong chăn bố hỏi:
– Ốm à con…
– Không, con hơi mệt thôi không muốn dậy. – Nó đáp.
– Được nghỉ Tết mấy ngày tranh thủ ngủ nướng đấy à. Thôi dậy đi, giúp mẹ chuẩn bị Tết nhất, bố có việc phải đi đây.
Bố ra khỏi phòng hồi lâu rồi, nó mới lò dò đi xuống. Chợt nó khựng lại ở ngay giữa cầu thang vì thấy mẹ đang từ bếp đi lên. Mẹ ngẩng lên nhìn nó, ánh mắt trân trân không nói năng gì, rồi mẹ cúi xuống tiếp tục đi lên. Đi ngang qua nó mẹ cố đi thật nhanh rồi chạy vội lên trên, dường như nó nghe mẹ khóc, và cánh cửa phòng mẹ đóng sập lại.
Nó lo lắng quá, không biết sẽ phải làm gì bây giờ, chỉ muốn biến luôn đi cho nhẹ thân. Nghĩ là làm nó quay trở lên phòng lôi va li ra, nhặt vài bộ quần áo, vài thứ đồ lặt vặt rồi đóng va li lại. Khi ra đến đầu cầu thang nó nghĩ cũng nên nói với mẹ một tiếng không cả nhà sẽ hoảng hốt vì sự biến mất của mình. Đến bên cửa phòng mẹ, nó cất giọng nói to:
– Con đi đây. Mẹ tha lỗi cho con. Con chào bố mẹ. Bảo bố đừng xuống tìm con… Khi nào mẹ quên chuyện này con sẽ về.
Nó quay người định bước đi thì cửa phòng bật mở. Mẹ xuất hiện với gương mặt đẫm nước mắt. Mẹ nhìn nó vừa tức giận, vừa thương xót.
– Con đi đâu… Tết nhất đến nơi rồi… Mẹ biết nói làm sao với bố.
– Cũng chưa biết đi đâu, con chỉ muốn cho mẹ khỏi phải thấy mặt con nữa.