Mẹ nó òa khóc nức nở nhào ra ôm ghì lấy nó. Bất ngờ quá nó đành đứng yên, lúng túng không biết phải làm sao, tay vân xách chiếc va li.
– Tại sao? Tại sao con làm vậy?… Tại sao?
Mẹ nghẹn ngào, tiếng mẹ hỏi dồn đẫm trong nước mắt. Nó đứng yên như trời trồng.
– Con là con của mẹ,… Tại sao con làm thế với mẹ… Tại sao vậy hả con?
– Con… con trót lỡ uống rượu… con không biết sao lại thế nữa…
Tự nhiên nó nghĩ ra được lý do. Hay lắm, mình cứ đổ hết cho rượu.
Mẹ ngẩng lên nhìn nó, ánh mắt mẹ đau đớn.
– Con hành động không giống người say rượu… Con đã làm rất… rất… – Mẹ lúng túng – Con đã rất biết cách để thực hiện điều đó.
Nó ngẩn người ra, không biện bác lại được. Đúng, nó đã rất biết cách, mẹ đã rất sung sướng và suýt nữa thì mẹ đã đinh ninh rằng đấy là hạnh phúc do chồng mình đem lại. Nó ấp úng:
– Thôi, nói gì đi nữa thì con cũng đã mắc tội với mẹ rồi… Để con đi cho khuất mắt mẹ.
– Không… con không cần phải đi. Đi cũng không giải quyết được mọi chuyện. Hãy ở lại và hứa với mẹ một điều.
– Vâng, điều gì con cũng làm.
– Hãy quên chuyện này đi, và giữ kín trong lòng. Không bao giờ được nhắc lại nữa.
– Vâng, con hứa.
*
* *
Mãi đến chiều bố vẫn chưa về.
Sau khi bị mẹ ngăn không cho đi, nó trở về phòng và lại trốn biệt trong đó tới tận bây giờ. Lạ là nó không cảm thấy đói, chỉ thấy chán nản trống rỗng. Nằm dài trên giường, nó vẫn không ngừng nghĩ đến mẹ, đến những gây phút tuyệt vời đã trải qua với mẹ. Vẫn còn nguyên cái cảm giác sung sướng khi đụng chạm với cơ thể trần truồng nóng bỏng của mẹ, vẫn tưởng như con cặc còn đang được mút chặt trong lồn mẹ. Những ngón tay nó động đậy, vẫn tưởng như đang được bóp vú mẹ, đang được sờ lồn mẹ.
Có tiếng gõ cửa. Chắc là bố về. Nó vẫn nằm im chờ để bố tự mở… Cửa mở ra, mẹ bước vào.