Đang miên man suy nghĩ nàng chợt giật mình bởi tiếng bước chân của thằng con đang từ trên gác đi xuống. Chết tôi rồi, bố nó lại vừa ra khỏi nhà, bảo tới công ty lo thu dọn rồi liên hoan tất niên với anh em, chắc phải chiều mới về. Thế này thì biết trốn làm sao được từ giờ tới lúc ấy đây, trong khi còn bao nhiêu việc phải làm.
– Chào mẹ, con đói quá, có gì ăn không mẹ – Nó cất tiếng, giọng nói khá vui vẻ.
– Có đồ ăn trên bàn đấy con, bố vừa ăn xong – Nàng cũng cố gắng nói thật tự nhiên.
Thằng con kéo ghế ngồi ngay vào bàn ăn. Bàn ăn ở ngay sau lưng nàng, nó ngồi xuống ăn luôn, nàng không dám ngoái lại nhìn, chỉ thấy người nóng ran, nàng biết chắc rằng nó đang vừa ăn vừa ngắm nhìn nàng từ phía sau.
Một lúc sau, thấy nó lạch xạch đứng dậy. Nàng hồi hộp lo lắng, không biết nó có tới ôm nàng từ phía sau không. May quá, đã thấy nó đứng bên cạnh, bỏ mấy cái bát đĩa ăn xong vào chậu rửa, nó nhỏ nhẹ hỏi nàng:
– Nhiều thứ thế nhỉ?… Có cần con giúp gì không mẹ.
– Thôi thôi, không cần đâu, con cứ lên trên nhà đi. – Nàng vội vã từ chối, chỉ sợ nó ở lại luẩn quẩn bên nàng thì thế nào cũng có chuyện.
Nhưng cũng chả được ích nữa rồi, y như rằng có cơ hội là nó chẳng bao giờ bỏ qua. Nó đã lại sau lưng nàng, vòng tay ôm choàng lấy nàng. Cao hơn hẳn nàng một cái đầu, nó đứng sau ghì nàng sát vào thành bàn bếp. Nàng choáng váng như muốn khuỵu xuống. Nó thì thầm bên tai nàng:
– Mẹ cho con một tí nhé, con nhớ mẹ quá.
– Đừng, buông tha cho mẹ… Như thế là có lỗi với bố lắm con biết không.
– Con biết… nhưng mẹ không thương con sao, con đang héo mòn dần đây này… Mẹ cứ tránh con mãi thế này thì con đến mòn mỏi mà chết mất.
– Trời ơi, vậy con bảo mẹ phải làm gì bây giờ.
– Mẹ chiều con một tí là được.
– Chiều như thế nào mới được chứ.
– Mẹ cho con một lần như đêm hôm nọ… được không mẹ.
– Ôi trời ơi… Con muốn giết mẹ sao… làm thế thì mẹ còn mặt mũi nào nhìn bố.
– Thì mẹ đã làm một lần rồi đấy thôi – Nó nói trong khi tay nó quờ xuống háng nàng.
– Ôi không… mẹ xin con… Đừng làm thế.