Nhỏ nhận tiền và mỉm cười hơn cả sự lên đỉnh sướng thú.
Tôi khẽ kều dây áo của nàng và nàng như chấp nhận sự trần tục trong nhục phục dục vụ tận tình.
Dây áo đáng rơi xuống nhưng lại dừng ở bờ vai.
-Sao vậy anh? – Đổi ngôi xưng hô từ trước đã làm tôi không còn muốn nghĩ.
-Anh có mang bao không? – Nhỏ hỏi khẽ – Lấy đi anh! – Tôi không nói chút gì và chỉ trả lời vấn chữ.
-Uhm! Em làm đi! Anh đâu có mang bao bao giờ đâu!
-Không được đâu anh! – Nhỏ nũng nịu và hối thúc – Em đói lắm rồi nè!
-Lát nữa anh đưa em đi ăn!
-Còn bạn anh?
-Anh với em thôi!
-Anh nhớ nha?
-Em làm đi rồi mình đi!
Nhỏ thực hiện điều muốn của tôi đều đặn và nhịp nhàng như không muốn kết thúc nhanh.
-Em sẽ không làm nữa! – Tôi bất ngờ.
-Làm gì em? – Nhỏ trả lời.
-Ở đây này!
-Vậy anh sẽ không còn cơ hội gặp em nữa rồi! – Tôi tỏ hỏi nghi vấn.
-Đây cũng chỉ là một công việc thôi mà em!
-Lát nữa em không đi với anh được đâu! – Nhỏ tỏ vẻ tiếc nuối.
-Sao vậy em?
-Ở đây em không ra ngoài được!
…
Tiền kiếm được ngoài đồng lương ít ỏi bị trừ đi vì phải giam thân ở chỗ làm.
Tiền bo của khách mới là thứ tiền chính để người phụ nữ này mang về cho gia đình ngày tết.
-Lần sau anh không gặp được em nữa nhỉ? – Tôi dò hỏi mong cơ hội tái ngộ.