Cuối tuần đi phố với mẹ, thấy đôi nào nắm tay nhau xem có vẻ tình tứ, là Khang không bỏ qua. Nhất là lúc đến trường, nhìn những cậu học trò ăn mặc hơi chải chuốc, lịch sự, là Khang nảy ra một mơ ước. Mơ ước không có tên, không thành hình… mà nó làm toàn bộ thân thể Khang rầng rầng như có kiến bò, hay ai lấy cả chùm lông gà cọ quẹt, vuốt ve nhè nhẹ trên da thịt em. Rồi tính tình Khang thay đổi. Thích làm “chị cả” nghiêm trang – ít còn theo con Uyển chơi cò cò hay cút bắt.
Khang tách ra, một đôi khi, chơi một mình – Như vào phòng Lộc, vờ thơ ngây cầm tay Lộc – Khang làm thế để tìm cảm giác lạ khi tiếp giáp với người khác giống. Cũng đôi khi, Khang vờ ngồi hẳn lên bắp đùi của Lộc – Ư, lúc đó, chính lúc đó, hạ bộ của em gần giáp với hạ bộ của Lộc – Khang miên mang nghĩ tới cái gì đó, xa xăm mơ hồ như ảo ảnh. Khang dậy lên một nỗi sướng lâng lâng chạy chằn chịt khắp thân thể đang nờ nang như hoa búp.
Lộc biết cô bế đang muốn gì. V chàng đã trải qua rồi. Nhưng ở đứa con gái, hình như mãnh liệt và khắp thiết hơn, vì nó có kinh! Có miếng bông gòn nịt trước cửa mình… Chính miếng bông gòn ác ôn đó làm Khang thèm một nỗi thèm vô hình tượng, nhưng đeo đẳng, ám ảnh em ban ngày, dày xéo, đọa đày em ban đêm. Cả vào giấc ngủ. Ba ngày có kinh là ba ngày tâm hồn cô bé lạc lõng, bơ vơ. Ba ngày em tự cảm thấy mình trơ trọi, trống rỗng, cần có cái gì ấp ủ, hoặc tình mẹ, tình chị, tình cô giáo, hoặc tình một bạn trai tặng em một đóa hoa, một gói kẹo, hay mảnh giấy nhỏ viết “Khang ơi, anh yêu em!” Mảnh giấy đó sẽ được Khang dấu kỹ trong tập vỡ lâu lâu lấy ra, hôn nồng, rồi đọc dài như bức thư tình. Thế nên Lộc thử viết:
“Em yêu. Mỗi ìân em qua phòng anh, làm anh sợ quá. Sợ măng hay bố bắt gặp – Hoặc có thể em Uyển hoặc chị Ba nhìn thấy. Em hay nhảy vào lòng anh nhỏng nhẻo đòi đủ thứ chuyện – Em cầm tay anh nửa – Sao em cầm lâu thế – Nhất là hai hôm trước, anh đang nằm xem TV, em chạy qua, nhảy tỏm, nằm kế anh. Em có biết, suốt đêm đó anh chả sao nhắm được mắt, vì cứ nghĩ đến Khang.