Cẩn thận giùm Khang ơi, vì anh chỉ là con nuôi. Bắt gặp tụi mình vậy vậy, chắc bố sẽ tống đuổi anh ra khỏi nhà – Tội nghiệp anh. Yêu em? Mảnh giấy đã được Lộc xếp nhỏ lại bằng ngón tay, và được Lộc trao thầm kín cho Khang. Khang vào cầu xí mở ra đọc, rồi ứa khóc một mình. Sau đó cả tuần, không chạy qua phòng
Lộc. Không cả nói chuyện với Lộc. Lộc hỏi:
– Sao vậy em? Anh có làm gì cho em giận đâu?
Mới đầu, Khang im lặng, làm vẻ khinh khỉnh. Hỏi mãi, Lộc được em trả lời:
– Người ta không thèm gặp em nữa, thì em qua làm gì.
Tuổi thơ ngây, Khang không hiểu trọn ý bức thư – Nên em ứa khóc, giận hờn, và, muốn Lộc phải vỗ về, năn nỉ:
– Khuya nay, lúc em Uyển đã ngủ ngon, em… em lần qua phòng anh, anh có chuyện muốn nói – Đừng giận anh nhen.
Đêm đó, khoảng mười một giờ bốn mươi, Khang nhè nhẹ xuống giường, rón rén mở cửa, qua phòng Lộc – Lộc chỉ để ngọn đèn mờ mờ – Thấy Khang đến, Lộc chồi dậy, chạy đến ôm em bé 14 tuổi, lòng mửng như ai cho bạc triệu. Lúc đó Lộc đã dang dm, tằng tịu với chị Ba nhà bếp hết vài tháng. Nhưng tình đó là tình dục, tình của xác thịt. Còn tình với Khang… nó có cái gì Khang khác, chiếm hồn Lộc quan trọng hơn. Tình kia có là vì Lộc lỡ nhìn lén Thoa tắm nhìêu lần – Xác thịt đòi hỏi, Lộc không còn cách nào hơn, đành phải tìm chị Ba. Còn tình này, hình như phát ra tự quả tim. Nên thấy Khang đến, Lộc nhảy lại, không những ôm siết, mà còn ẵm nhấc Khang lên nhẹ nhàng như cầm đóa hoa:
– Uyển ngủ chưa mà em đi? Lộc hỏi.
– Rồi, em nghe nó ngáy vi vu, Khang trả lời.
– Đêm nay ngủ đây với anh, nhen?
– Thôi, ớ chơi với anh chút, rồi phải trớ về bên đó Lỡ ngộ Uyển dậy không thấy em, nó… la lên. Chết! Có cái gì muốn nói thì nói lẹ lên, em nghe.