Uyển đỏ hồng mặt. Lồn nó đang ướt nhẹt lúc nãy lại ứa thêm nước ra, làm cửa mình như vừa tắm xong, chưa lau khô. Uyển bỗng cất giọng hát bài Phượng Hồng: “Mối tình đầu của tôi. Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp. Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ – Là bài thơ, còn hoài trong vở – Giữa giờ chơi, mang đến… lại mang về”. Vừa hát, Uyển vửa lấy ngón tay vẽ vẽ trái tim trên nệm giường màu xanh lơ…
– Em có mối tình rồi hả. Khang hỏi Uyển.
– Dạ, có. Nhưng thơ mộng, chớ không trần trục như tình của chị với anh Lộc đâu! hí hí hí… Tụi em thơ qua thơ lại, thầm kín, lén lút, chưa hề cầm tay và… hôn! Nhất là đến phòng nhau, ban đêm…
Khang sề đít ngồi cạnh giường, sát bên Uyển, hỏi nhỏ:
– Bộ em cũng nhìn thấy chị với anh Lộc?
– Bộ chị sợ em mét măng hả?
Khang làm thinh – Quả tình Khang dấu kín lắm chuyện thông dâm với Lộc, cũng chỉ vì em sợ bà già biết – Em thì có thể không sao – Nhưng số phận Lộc sẽ hẩm hiu, khốn nạn, nếu chàng bị măng khám phá có lăng nhăng với Khang – Vì bà già cũng cần Lộc trên giường, trong phòng ngủ.
Uyển cầm tay chị, ân cần hỏi:
– Sao em hỏi, chị không trả lời? Bộ chị sợ em mét măng hả?
Khang cầm tay cô em bóp bóp; vẻ mặt lo âu, nói nhỏ:
– Sợ chớ – Măng mà biết được, Lộc sẽ khốn khổ. Em đửng mét tội nghiệp ảnh nhen? Lỗi tại chị – Không phải Lộc – Chính chị tìm dến phòng Lộc; đêm khuya…
– Em biết – Sáng nay em ngủ muộn, cũng tại vì đêm qua…
– … đêm qua em có nhìn thấy hả? Thấy hết chị với Lộc…
– Cửa phòng ảnh, đâu có đóng, chị? Em đã lẻn bò vào ngồi ớ ngạch tủ cho gần, để nhìn cho rõ, vì em cũng thèm… Rồi được nhìn tận tường một lần nữa, sáng nay, chị làm…
Khang hơi cúi mặt xuống, thở ra, ngượng ngùng nói:
– Vậy mà… đêm qua, cũng như sáng nay, chị tưởng là em đang ngủ say. Em diễn xuất hay thật.
– Chị cũng diễn xuất đâu có kém em. Hồi nãy chị tắm có một chốc – Lần vặn nước thứ hai là đánh lừa em, để em yên trí, nằm thủ dâm cho chị coi hí, hí, hí, đúng không?
Uyển buông gối ôm, lăn người tới ôm eo ếch Khang – Bàn tay Uyển còn táo bạo xò vào sờ vú, bóp vú Khang:
– Em khoái nhìn cặp vú này của chị nhất. Sao nó no và dễ thương quá vậy. Ước gì, em cũng có cặp vú to như vậy, cho Lộc không chê?
Bây giờ thì Khang xoay hẳn người về phía cô em – Khang hơi giật mình – Khang tưởng là mình nghe nhầm, thì Uyển nói:
– Em đã… với Lộc ba tháng, trước khi chị mò qua phòng ảnh. Xin chị cũng đứng mét măng, tội nghiệp Lộc. Không thú thật, rồi trước sau, em cũng bị chị khám phá. Hồi nãy em gọi tên Lộc là chuyện của em, chứ không hề bắt chước chị…
Tối hôm qua… “chuyện tình” của chị hìên hậu quá – Lộc chỉ dùng ngón tay, và môi, lưỡi – Còn với em! Em đã hưởng chuyện kẻ lớn, ngay ngày đầu tiên. Không phải bên phòng đó, mà ngay phòng này, một hôm không có chị ở nhà… giữa ban ngày. Không phải một ìân, mà đã nhiều lần. Khang hơi rưng rưng, muốn khóc. Vì cõi lòng Khang tự nhiên đau điếng như bị ai dày vò, xéo nát. Khang thở không muốn nổi, vì dẫu sao, đó là tình đầu – Quan trọng hơn, là đêm qua, hai ngón tay Lộc đã phá mất màn trinh em. Và em đã sướng ngất, ra hết ba ìân – Lộc đã nghiễm nhiên nằm một chỗ nào đó trong tim em – Khang dự định đêm nay, bằng mọi giá, sẽ hiến luôn cuộc đời mình cho Lộc, dù có bị mang bầu, hay gì gì đó.