Nói xong, Lộc dùng chân mình dang háng cô bé ra, và nắc mạnh xuống lồn Uyển, cố tình bắt Uyển phải cho chàng xem iồn.
Cô bé trợn trắng đôi mắt. Mồm há tang hoát ra la:
– Lộc ơi, Lộc làm em đã ngứa mu lồn quá – Lông em nhìêu lắm Lộc ơi. Cho anh xem, mà nhớ đửng kể lại ai biết, nhé.
– Bộ anh ngu sao? Cho anh xem, rồi cho anh hôn nó luôn nhen.
– Đừng có hỏi. Em không ừ đâu. Muốn làm gì thì làm đi…
Lộc áp môi vào nút lưỡi Uyển ngất ngây. Chàng tiếp tục nắc, cà ngoài quần, cố làm sao cô bé phải tự tay cổi quần ra, Lộc mới chịu. Bây giờ thì Uyển đã tự động xàng cái mông theo từng nhịp nắc xuống của Lộc, để hứng đỡ. Thấy lâu quá Uyển nhắc:
– Ủa, sao nói muốn coi, muốn hôn của người ta, mà cứ nằm ỳ hoài ra vậy? Bộ… hổng muốn hả?
– Anh muốn, nhưng chờ hoài, không thấy em cổi quần!
– Trời ơi? Muốn ăn, phải lăn vô bếp chớ!
– Anh hổng dám – Em cổi ra, anh mới dám… Cổi đi em!
Cô bé nhốm đít lên, hai tay cho xuống, lần cái lưng quần ra, qua bắp vế, đầu gối, rồi khỏi người. Nhưng vẫn còn cái xì líp.
– Rồi đó, muốn coi, muốn gì thì làm đi, em nhắm mắt, mắc cỡ quá hà – Quỷ anh á? Thương lắm, em mới cho đó.
Đường đến cổng Trời chỉ còn có gang tấc – Nhưng Lộc vẫn kiên trì. Chàng muốn cái “mâm cao cỗ đầy” đó phải được tự tay Uyển dọn sẵn lên bàn, cho chàng tọa hưởng, nên nói:
– Mèm ơi, em đã cổi kiết gì đâu mà anh xem.
– Rồi, Lộc ơi, quần ra khỏi hai giò em rồi… em thề đó…
– Nhưng còn cái thứ hai, nó che kín lông em, làm sao xem?
Uyển thở ra, vờ “chán nản”, trách Lộc:
– Thiệt em chưa thấy ai lười biếng như anh à ? Em làm một nửa thôi chớ. Còn nửa kia… anh phải… phải…
Hai tay anh mắc ôm lưng em dây này – Không thấy sao?
– Thì đừng có ôm lưng em nữa, có được không?
– Không. Thương thấy mồ người ta mới ôm chớ bộ…