VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Lão riu rm cặp mắt, nhìn lên những tàng lá rậm xanh của cây đại thụ. Vẻ mặt có vẻ khoái chí, nói êm đềm:
– Nghe hai tay em đang mân mê thân thương bửu bối của ta, ta biết em đang… đang muốn một đìêu mà lão địa chủ chả bao giờ cho em có hân hạnh! ! ! Có đúng không?
Cô bé chớp chớp đôi mắt, hơi cúi xuống, thẹn thùng. Những sợi tóc mây trên trán em bị gió rửng thổi bay bay – Cô nói:
– Thưa đạn nhân, ưùnh có thể tìm một nơi vắng vẻ khác không?
Em không muốn “chàng” của em nhìn cảnh vợ tương lai… ngoại tình!
Lão cười một tràng khoái chí làm rung động cả góc rừng:
– Ha, ha, ha. Có chớ, người đẹp. Chòi canh bắp được không?

Cô bé gật đầu – Lão cúi xuống bế nhẹ cô bé không mặc quần, đi thẳng vào ruộng bắp, thật xa, rồi dửng lại ở một cái nhà sàn, có thang bước lên – Nó là cái nhà ngủ đúng hơn là chòi canh bắp. V có giường, chiếu, gối, có cửa sổ, bàn nhỏ vài cái ghế thấp. Trên bàn có dĩa khoai môn, bắp tươi luộc sẵn. Một bình trà, mấy cái chén nhỏ. Chứng tỏ lão chủ rẫy là loại hơi khá giả. Cô bé chỉ mặc có cái áo. Phần dưới trống trơn. Mới nhìn không ai có thể biết em rất rành chuyện tình dục – Lão già bế em lên ngồi trên bàn, rót nước mời:
– Có đói bụng, em ăn tạm khoai, bắp, rồi uống nước. Rồi mình lại giường kia “vui” tới chìêu tối. Được không?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.