Lại cù lần nữa? Thôi đừng hỏi, bực mình lắm ông anh? Hồi đó chẳng lẽ, nửa đêm, em mò qua, sờ mó cặc anh, hôn môi anh, bắt anh bú ìôn, rồi cho đụ cho đỡ thèm… Bởi vì, hể nhắm mắt là em nghĩ tới anh tắm; nghĩ tới con cặc dài thòng to tổ bố. Bất nhơn, mu lồn em nó ngứa sảng luôn. Gãi không đã – Chơi dưa cũng không ăn thua gì. Chỉ mong có cặc thiệt của anh để vô, may ra.
Em hồi hộp gõ cửa. Thầy mở hé nhìn ra, vô cùng ngạc nhiên – Thầy không bao giờ ngờ em dạn đến như vậy:
– Có chuyện gì gấp mà… Uyển đến bất ngờ thế? Thầy chào em, rồi mở cửa, đưa tay mời em vào Thầy còn rất trẻ, khoảng 22 hay 23 gì đó. Độc thân – Đàn rất hay. Hát giỏi.
– Thưa… em có chút quà – Xin thầy vui lòngnhận, em nói.
Thầy lúng túng như cậu học trò mới biết yêu, quên cả mời em ngồi. Tay thầy cầm gói quà, mà mắt nhìn lơ lửng ở đâu. Không dám nhìn em, rồi chạy lại tủ lạnh, thầy lấy hai lon nước, nói thật nhỏ, mời em:
– Cám ơn Uyển về gói quà. Thầy độc thân nên không người pha trà. Mời Uyển uống đỡ lon Coca. Trời lạnh, sao Uyển ăn mặc sơ sài vậy. Không lạnh à.
– Dạ lạnh chớ. Nhưng, em nghĩ, đến phòng thầy, chắc sẽ ấm!
Em nói câu đó thật lã lơi, mời gọi, và liếc thấy thầy càng lúng túng hơn. Em tưởng thầy sợ có ai đến, hay đang chờ ai:
– Chắc thầy sắp có khách? Hay là, em xin phép về vậy…
– À, không – Không có ai đến đâu. Nhưng hình như cánh cửa chưa được khóa… Sợ… có ai bất thình lình đến, hơi bất tiện…