Những mảnh giấy thật nhỏ với ba bốn giòng thư, mà em đọc dài như một tiểu thuyết. Nó cho em thấy thầy Báu cũng đang thèm em như thèm một dĩa rau non.
Báu với em, sát khít, chàng trần truồng. Còn em? Chỉ còn hai mảnh vải nhỏ đủ che khiêm nhường những da thịt mà Báu muốn nhìn. Em ngây ngất ôm Báu, dựa nghiêng mặt vào ngực chàng nghe hơi đàn ông ấm rực chuyền qua. Em nói:
– Anh bắt em đứng mãi thế này sao?
– Anh biết – Báu trả lời – Nhưng tuổi em?
– Mười hai – Bộ sợ hả? Em tự dẫn thân đến tặng anh mà!
– Nhưng cô quá nhỏ cho chuyện người lớn không? Em?
– Hí, hí, hí. Hèn chi nãy giờ anh ngại ngùng, đứng im?
– Như vậy có nghĩa là…
– … em đã lớn hơn tuổi – Tin không?
Hmh như chàng tin, vì lời em nói cả quyết quá, tự tin quá, Nhưng Báu im lặng – Có lẽ chàng bàng hoàng, ngỡ ngàng. Chàng thấy dáng điệu em quả không phải là một thiếu niên dù tuổi chỉ 12. Lối nói chuyện và cử chỉ của em đã thành niên dù các “bộ phận” trên người chỉ là hoa chưa nở? Chờ lâu quá, em tiến công một
mình bằng cách dục chàng:
– Để em đứng hoài vậy sao? Người gì mà lạnh như đá?
Báu lãng mạn, bưng mắt em lên ngắm thì ít, mà để tự hỏi xem em có vừa với cái khổ, cái vóc của chàng đang có? Và Báu bừng dôi mắt, sáng như ánh sao, khi thấy hai tay em tự động cổi chiếc xú chiêng ra – Kế đó, là chiếc quần lót. Dương vật của chàng đang chạm vào chòm lông rậm, đen rì của em. Báu xúc động đến độ hai vai run lên nhè nhẹ. Mắt chàng nhìn em thẩn thờ gần như thơ ngây!